“Ông ngoại, ông ngoại.” Trong miệng Thẩm Minh Họa gọi ông ngoại, giãy giụa định xuống giường.
Nàng có uất ức vô hạn muốn bày tỏ với Tấn Giang Hầu.
Tằng ma ma vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Vương phi, không được, thân thể ngài còn yếu, thái y liên tục căn dặn, kêu ngài nằm trên giường nghỉ ngơi...”
Thẩm Minh Họa một tay đẩy bà ta ra, “Nghỉ ngơi cái gì? Ta hiện giờ tinh thần rất tốt, không sao, ta muốn đi gặp ông ngoại của ta!”
Tằng ma ma nào dám để cho Vương phi mới vừa sinh non không lâu xuống giường được chứ? Khổ sở khuyên nàng nằm lại, tất cả chờ dưỡng tốt thân thể rồi lại nói.
“Vương phi, La Hầu gia đến rồi!” Thị nữ Như Linh vẻ mặt vui mừng đi vào bẩm báo.
“Nhanh, mời lão nhân gia đi vào! Mời lão nhân gia đi vào!” Thẩm Minh Họa mừng rỡ, luôn miệng nói.
Như Linh vui sướng hân hoan khom gối, “Dạ, Vương phi.” Vội vàng đi ra ngoài mời Tấn Giang Hầu.
Tấn Giang Hầu không đi hề đi vào gặp Thẩm Minh Họa, chỉ cách màn che, nói mấy câu với nàng, “Ông ngoại là người lãnh binh, lời nói có lẽ hơi thô lỗ, nếu có chỗ nào lỗ mãng, kính xin Vương phi bao dung. Vương phi, bệ hạ cho Tu Đức Vương phong hiệu này, là để cho hắn tu đức dưỡng sinh, nếu như hắn không tu dưỡng, chính là kháng chỉ, Vương phi làm thê tử đừng chỉ làm một vị hiền huệ nhu thuận, khi nên khuyên hắn nhất định phải khuyên, không thể nhu nhược. Nếu có ai dám quyến rũ Tu Đức Vương, càng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348931/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.