“Muội muội, muội không sao chứ?” Tề Á ân cần hỏi.
“Không có việc gì.” Giọng Tề Vân thật thấp, có một vẻ ôn nhu ngày trước chưa từng có.
Lâm Thấm đã chạy tới, niềm nở ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Tề tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Tề Vân lo sợ trong lòng: “A Thấm, tỷ tỷ rất lợi hại sao?”
Nàng hơi hối hận.
Ta cần lợi hại như vậy làm gì chứ? Nghe nói nam tử người Hán thích cô nương nhu nhược, không thích lợi hại...
Lâm Thấm gật đầu lia lịa, “Ừm, lợi hại, thật lợi hại!”
Lâm Thấm càng dùng sức, Tề Vân càng hoang mang trong lòng. Thật lợi hại, ta thật lợi hại...
“A Thấm, muội mới lợi hại.” Lâm Hàn bước chân đi theo muội muội tới đây, lúc này không nhịn được oán trách, “Mới vừa rồi muội đã đồng ý, không buông tay nhị ca ra, không chạy loạn, kết quả như thế nào?”
Lâm Thấm le lưỡi, “Muội quên, quên mất.”
Lại vội vàng nắm lấy tay Lâm Hàn, thấy hắn tỏ vẻ mất hứng, lại dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: “Nhị ca, muội nhất thời quên mất, không phải có lòng bội ước, không cho phép ca mặt nặng mày nhẹ với muội.”
Lâm Hàn bị nàng nói dở khóc dở cười.
Ác thiếu ngã trên đất được một đám ác nô đỡ dậy, thật lâu mới thở ra được một hơi, che khuôn mặt bị quất đến đỏ bừng kêu gào Tề Vân, “Ngươi nha đầu thúi này, lại dám đánh ta! Ngươi có biết tiểu gia ta là ai không, nói ra hù chết ngươi!”
Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Khai và Tề Á đã rất ăn ý cùng nhau xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348919/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.