Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ phải đi học.
Trước khi chia ra, Lâm Thấm niềm nở nói cho Tề Vân, “Tề tỷ tỷ, muội đã tám tuổi rồi, rất hiểu chuyện, có chuyện gì tỷ có thể cứ nói thẳng với muội, cứ coi muội như người lớn là được.”
Tề Vân cười tươi, “Muội tám tuổi lại cảm thấy mình là người lớn rồi sao? Ta năm nay đã mười sáu tuổi rồi, a cha a nương còn coi ta như hài tử đấy.”
Lâm Thấm hỏi vội: “Tề tỷ tỷ năm nay đã mười sáu tuổi rồi sao?” Lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Đúng vậy, mười sáu tuổi rồi, có gì không đúng sao?” Tề Vân hơi kỳ quái nói.
Nàng không hiểu vì sao vừa nói đến sổ tuổi thì nụ cười trên mặt Lâm Thấm lại thu về nhanh như vậy, giống như rất không vui mừng.
Hướng Du Ninh nhanh mồm nhanh miệng, “Tề tỷ tỷ, tỷ không rõ chuyện này rồi, vẫn để muội đến giải thích một chút đi. Lời này phải nói đến bốn năm trước, bốn năm trước a Thấm bốn tuổi, nhị ca của nàng tám tuổi, đại ca và đại tỷ mười sáu tuổi...”
Thuật lại chuyện cười năm đó của Lâm Thấm cùng với nhắc đến tiểu Hôi đến từ đâu, lúc này Tề Vân mới hiểu được vì sao Lâm Thấm lại có phản ứng như vậy, không khỏi tươi sáng, “Cho nên, a Thấm cảm thấy tỷ tỷ có thể nói muội đúng không? Cũng đúng mà, a Thấm mới sống được một lần tám năm thôi, nhưng ta đã sống hai lần tám năm rồi, nếu muốn nói muội, ta đủ tư cách đó nha.” Nàng đánh giá Lâm Thấm từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348914/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.