“A Thấm, phải ngồi thẳng.” Lâm Hàn đỡ muội muội dậy, để cho nàng ngồi thẳng người.
“Nhị ca, hôm nào lại học được không? Ca để cho muội đắc ý một ngày, chỉ một ngày.” Lâm Thấm mềm giọng năn nỉ, “Muội khó khăn lắm mới làm ra danh tiếng như vậy, ca để cho muội nghỉ một ngày đi, có được không? Ngày mai lại học, ngày mai lại học.”
“‘Ngày mai lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều’.” Lâm Hàn không đồng ý.
(*) Câu thơ trong Minh nhật ca của Văn Trừng Minh, ý chỉ nên biết quý trọng thời gian.
Lâm Thấm nhăn mặt, tội nghiệp nhìn Lâm Phong, lại nhìn La Thư.
Nàng rõ ràng đang cầu cứu cha nương.
Lâm Phong đấu tranh trong lòng, mặc dù tỏ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn ngồi vững vàng không động.
La Thư lại có phần ngồi không được yên, hận không thể lập tức đứng ra nói chuyện vì Lâm Thấm, hơi ưỡn người lên, niềm nở nhìn Lâm Hàn, “A Hàn à, hôm nay là một ngày thật tốt, con nói có đúng không?”
“Đúng vậy, hôm nay là một ngày thật tốt!” Lâm Thấm liên tục không ngừng phụ họa, mặt vui mừng khấp khởi.
“Ngày thật tốt nên học cho giỏi.” Lâm Hàn nhìn mẫu thân, lại nhìn muội muội, không hoang mang, không nhanh không chậm nói.
“Nhị ca!” Lâm Thấm tức giận.
“A Hàn.” La Thư u oán.
Lâm Hàn tỏ vẻ giải quyết công việc, “A Thấm muội xem, ‘Hải đảo toán kinh’ có tổng cộng chín đề, đều dùng thước ngắm đo lường từ các vị trí khác nhau, lấy sai số đo lường tiến hành tính toán, từ đó tính ra được núi cao hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348912/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.