Chương trước
Chương sau
“Các vị, đề thi thứ hai tới đây, xin nghe đề!” Lâm Thấm đứng trên đài cao hào phóng vẫy tay nhỏ bé, khí thế tự đắc.
Trong Quần Phương các nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi toàn bộ lên trên người Lâm Thấm.
Nếu như mới vừa rồi bọn họ vẫn chỉ cảm thấy vị nhị tiểu thư Lâm gia này hoạt bát đáng yêu ngây thơ, vào lúc này lại đã thay đổi cách nhìn.
Phải biết chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là ý tưởng nhất thời, tất cả mọi người không hề có chuẩn bị, vị tiểu cô nương mới tám tuổi này lại có thể đặt ra đề mục khiến cho tất cả mọi người ở đây không biết làm, làm cho người ta nào dám khinh thường.
Lâm Thấm cười híp mắt, “Đề thi thứ hai này lại có khác biệt rất lớn so với đề thi thứ nhất, đề thứ nhất là toán thuật, đề thứ hai chính là câu đối. Ta ra vế trên, mời Hứa tam cô nương ra vế dưới, vế trên này chỉ có năm chữ.”
“Dễ dàng như vậy sao.” Trong lòng mọi người kể cả Phùng quý phi, Hứa tam cô nương, Trịnh thị trong đó đều cực kỳ ngạc nhiên.
Đối câu đối không giống như toán thuật, đối câu đối đã bắt đầu được học, luyện tập từ khi còn bé mới bắt đầu học chữ rồi, mới ban đầu chỉ kiểu đơn giản như lấy hoa cỏ đối với cây xanh, trời đối với đất, nhật nguyệt đối với sông núi, mây lành đối với tuyết rơi, mưa chiều đối với khói sáng, sau này sẽ càng ngày càng khó khăn, càng ngày càng yêu cầu ý cảnh, phong cách.
Nhưng mà, vế trên năm chữ, cho dù suy nghĩ lý thú đặc biệt như thế nào lại có thể có bao nhiêu khó khăn được chứ? Có phải vị Lâm nhị tiểu thư này còn nhỏ tuổi, lòng mềm yếu, thấy Hứa tam cô nương không giải được đề đầu tiên nên để cho nàng dễ dàng vượt qua kiểm tra đề thứ hai không?
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Thấm đã vang lên rồi, “Các vị, vế trên tổng cộng có năm chữ, mọi người nghe cho kỹ. Năm chữ này chính là ‘Yên tỏa trì đường liễu’, ta lặp lại một lần nữa, ‘Yên tỏa trì đường liễu’, mời Hứa tam cô nương đối vế dưới. Vế dưới phải đối phối hợp toàn bộ tinh tế, cách luật, ý cảnh, cơ quan, thiếu một thứ đều không được."
“Mời thắp hương.” Nói xong đề mục, Lâm Thấm ý bảo Cao Nguyên Dục thắp hương lên.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Nghe giống như rất đơn giản, là câu đối mà thôi, hơn nữa vế trên chỉ có năm chữ.
Nhưng mà, “Yên tỏa trì đường liễu” miêu tả hồ nước yên tĩnh, liễu xanh vòng quanh, khói mù bao phủ, tuy rằng chỉ có năm chữ ngắn gọn, nhưng ý cảnh lại cực kỳ đẹp, đối ra vế dưới thích hợp đã không dễ dàng.
Càng quan trọng hơn chính là, năm chữ nhìn như bình thường này, bao hàm trong đó lại có ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, như vậy, nếu muốn làm ra vế đối dưới sẽ khó càng thêm khó!
“Lâm nhị tiểu thư ra đề thật độc đáo.” Hứa tam cô nương sâu xa nói: “Tuy rằng yên tỏa trì đường liễu này chỉ có năm chữ, nhưng trong từng chữ mang ngũ hành, rất khó đối đấy.”
“Khó thì khó một chút, nhưng mà, ngươi có thời gian một nén hương cứ từ từ nghĩ đi nha.” Lâm Thấm cười hì hì, nụ cười ngây thơ hồn nhiên, “Cũng không phải kêu ngươi lập tức đối ra. Hứa tam cô nương ngươi yên tâm, ta biết rõ ngươi không có tài bảy bước, không yêu cầu nghiêm khắc như vậy.”
Hứa tam cô nương mắt lạnh liếc Lâm Thấm, cúi mí mắt xuống, cẩn thận suy tư.
Nàng rất tức giận, nhưng biết tức giận cũng không có cách nào, vẫn nên tĩnh tâm nghĩ câu đối thôi. Nếu như thật sự không đối được, đó chính là trong ba đề làm sai hai đề rồi, Lâm Thấm còn chưa chịu ra đề thứ ba.
Hứa tam cô nương trầm ngâm suy nghĩ cẩn thận, đám người Phùng quý phi và Trịnh thị cũng phẫn hận trong lòng, thỉnh thoảng trừng mắt lườm Lâm Thấm, cực kỳ thống hận tiểu cô nương có vẻ như hồn nhiên ngây thơ này nhưng thật ra tâm kế thâm trầm.
Bởi vì câu đối thật sự khó đối, không ít người đổ mồ hôi thay Hứa tam cô nương.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, hương đã cháy được một nửa.
“Mau đối đi, mau đối đi.” Phùng quý phi nóng nảy không thôi thúc giục Hứa tam cô nương.
Lâm Thấm cười cười, chắp tay nhỏ bé, tỏ vẻ nhìn bằng nửa con mắt, vui sướng đứng đó, đừng nói có bao nhiêu thần khí.
Làm quan chủ khảo cảm thấy thật tốt, thật sảng khoái.
Hứa tam cô nương suy nghĩ sâu xa xong, trấn tĩnh ngẩng đầu lên, “Lâm nhị tiểu thư, ta có vế dưới rồi, vế dưới của ta là ‘Trà chử tạc bích tuyền’.”
Nàng rất có lòng tin với vế dưới của mình, không tự chủ ngẩng đầu ưỡn ngực lên, trên diện mạo có vẻ kiêu ngạo.
“Đối đúng!” Phùng quý phi không quản Hứa tam cô nương đối là cái gì, đã dẫn đầu lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Đối đúng.” Đám người Trịnh thị tán thưởng theo.
Dù sao đã đến lúc này rồi, chỉ cần Hứa tam cô nương đối ra được, cho dù nàng đối là gì, Phùng quý phi và Trịnh thị đều có thể trầm trồ khen ngợi, phải giúp Hứa tam cô nương qua cửa ải này.
“Không ổn đâu.” Cao Nguyên Dục phản đối, “Trì đường liễu có thể tùy ý thấy được, bình thường cỡ nào, tạc bích tuyền là cái gì? Chẳng lẽ đây coi là tinh tế sao?”
“Câu này của thập tứ điện hạ rất đúng.” Lâm Thấm cười hài lòng, “Lấy ‘Trà chử tạc bích tuyền’ đối với ‘Yên tỏa trì đường liễu’, bằng trắc đúng, ý cảnh đúng, nhưng ‘Tạc bích tuyền’ đối với ‘Trì đường liễu’, Hứa tam cô nương ngươi thử nghĩ xem, có trở ngại gì không?”
“Ngươi.. các ngươi...” Hứa tam cô nương dùng hết sức lực rồi mới nghĩ ra được câu đối này, lại bị đám người Lâm Thấm phê phán đến thương tích đầy mình, không khỏi rất tức giận, sắc mặt trắng mang đỏ, đỏ mang trắng, không còn vẻ dịu dàng nhu thuận như lúc trước khi nàng đứng trước mặt mọi người nữa.
“Ta tới đối thay Hứa tam cô nương đi.” Một nữ tử ăn mặc kiểu tài nhân đứng phía sau Phùng quý phi đi ra, giọng khiêm tốn, “Xin quý phi nương nương thứ cho thần thiếp đi quá giới hạn, cũng xin Hứa tam cô nương không lấy làm phiền lòng, ta đây cũng có một vế dưới.”
Phùng quý phi như người chết đuối vớ phải cọc gỗ, hận không thể vội vàng giơ tay tóm lấy, vội nói: “Đối vế dưới mà thôi, vậy có gì đâu? Nói mau!”
Lâm Thấm cười cười, “Câu đối này rất khó, ta cũng muốn nghe thử xem ngươi sẽ đối như thế nào, mời nói.” Tao nhã lễ độ ra tay làm dấu mời.
Tài nhân kia cười cười, khẽ nhếch môi, “Đăng thùy cẩm hạm ba.”
Không thể không nói, lấy “Đăng thùy cẩm hạm ba” đối với “Yên trì tỏa đường liễu”, quá mức thi ý. Hơn nữa “Đăng thùy cẩm hạm ba” cũng từng chữ mang ngũ hành, vô cùng khó được.
“Ngươi lấy đăng đối với yên sao?” Cửu công chúa cau mày nói.
Đăng và yên đều bộ hỏa (火),câu đối như vậy, khẳng định không thể coi là tinh tế.
“Lần này đối thật sự tốt, nhưng mà, lấy đăng đối với yên, đại khái chưa hoàn hảo rồi.” Lương Luân mỉm cười, khách quan bình luận.
Tài nhân này thay đổi sắc mặt, cúi đầu, “Bêu xấu rồi.”
Hứa tam cô nương không đối được câu đối này, một người đứng sau Phùng quý phi xung phong đứng ra giúp đỡ cũng không đối lại được.
Phùng quý phi còn không cam tâm, “Hứa tam cô nương, ngươi nhanh chóng nghĩ một câu.”
Nhưng vào lúc này, Cao Nguyên Dục đã nói: “Hương đã cháy hết, đã hết giờ rồi! Bất hạnh thay, Hứa tam cô nương không đáp được đề mục này. Mọi người nói thử xem, tổng cộng có ba đề, hai đề không đáp được, đề thứ ba có cần thi không?”
“Lâm nhị tiểu thư ra vế trên, vậy chính nàng có thể đối lại được không?” Trịnh thị lạnh lùng hỏi.
Trịnh thị vừa thốt ra lời kia, có mấy tên phi tần vội phụ họa, “Đúng vậy, có phải nàng ta đặc biệt lấy một câu đối vốn không ai đối được đến làm khó Hứa tam cô nương không, đó cũng quá không công bằng rồi.”
“Kêu nàng ta đối lại một câu, nếu nàng ta cũng không đối được, vậy không thể coi là Hứa tam cô nương không qua cửa được!”
“Lâm nhị tiểu thư, để cho chúng ta nghe vế dưới tuyệt diệu của ngươi, có được không?” Phùng quý phi cười hỏi.
Nàng thật sự không tin câu đối khó như vậy, Lâm Thấm sẽ có vế dưới.
“Đúng vậy, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, nghe thử vế dưới xem.” Không ít phi tần cũng ồn ào lên.
Dưới con mắt của mọi người, Lâm Thấm ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái, “Ta đương nhiên có vế dưới rồi. Các vị xin đứng ngay ngắn, đứng vững vàng, đừng chờ sau khi ta nói ra vế dưới, chư vị vô cùng kinh ngạc mà ngã xuống, nằm sấp, thương tổn đến bản thân vậy không tốt!”
“Khoác lác này!” Tang sung dung không khỏi xì mũi coi thường.
“Nhìn tiểu a Thấm của chúng ta xem.” Lâm Đàm và Tương Dương trưởng công chúa nhìn dáng vẻ ngông cuồng không ai bì nổi của Lâm Thấm đều buồn cười, a Thấm, ngươi... ngươi thật buồn cười...
“Đứng ngay ngắn, đứng vững vàng, nếu như ngã xuống, té bị thương, chúng ta sẽ không phụ trách.” Cao Nguyên Dục và cửu công chúa lớn tiếng tuyên bố.
Lương Luân hơi lớn hơn chút, nên không càn quấy giống như bọn họ, nhưng vẫn mỉm cười đứng bên cạnh Lâm Thấm ủng hộ nàng.
“Dì nhỏ, dì nhỏ.” A Hân dưới cái dù màu vàng nhón chân lên nhìn sang bên này.
Hoàng đế thấy cháu gái nhỏ phí sức lực, nên lệnh cho bảo mẫu bên cạnh bế nàng lên.
Tầm mắt của a Hân cao rồi, có thể nhìn thấy rõ ràng, vỗ bàn tay nhỏ bé cười, “Dì nhỏ, hì hì.”
A Hạo do dự nhìn về phía Lâm Thấm, hoàng đế mỉm cười hỏi: “A Hạo cũng muốn nhìn dì nhỏ hả?”
Trên khuôn mặt nhỏ bé của a Hạo hiện lên vẻ giãy giụa, hoàng đế trêu chọc, “A Hạo, cho dù dì nhỏ là nữ hài nhi, nhưng mà liếc nhìn vẫn có thể, cũng không cợt nhả.”
A Hạo nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nhỏ, “Muốn nhìn.”
Hoàng đế cười, tự mình ôm a Hạo lên, để cho hắn có thể nhìn thấy rõ Lâm Thấm ở trên đài cao.
Lúc này không hề nghi ngờ rằng Lâm Thấm đã trở thành người được mọi người toàn trường nhìn chăm chú, đắc chí vừa lòng, giọng trong trẻo, “Chư vị, vế dưới của ta là...”
Tất cả mọi người ngừng hô hấp.
Lâm Thấm dừng lại, quét mắt nhìn toàn trường, hài lòng nói: “Phong dong hải yển thu.”
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe thấy được rõ ràng cây kim rơi xuống đất.
“Phong dong hải yển thu”, cũng mang ngũ hành trong đó, bằng trắc tinh tế, ý cảnh sâu xa, nếu như nói “Yên tỏa trì đường liễu” là một bức họa sớm chiều xinh đẹp, như vậy “Phong dong hải yển thu” phác họa chính là cảnh đẹp cuối mùa thu, cực kỳ tuyệt diệu.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt.” Tang sung dung chua chát nói.
“Yêu cầu chính là cách luật, ý cảnh, cơ quan tất cả phù hợp, xin hỏi vị phi tử này, vế dưới của ta có gì không phù hợp? Là cách luật, ý cảnh hay cơ quan.” Lâm Thấm không hề hoang mang hỏi.
Tang sung dung là mỹ nữ, cũng là người ngu ngốc, nàng nào hiểu được cách luật, ý cảnh, cơ quan là cái gì chứ, bị Lâm Thấm hỏi không đáp lại được.
Đám người Phùng quý phi, Trịnh thị vắt hết óc cũng không tìm ra được vế dưới này của Lâm Thấm có khuyết điểm gì.
“Đề thứ ba không cần thi đi.” Cao Nguyên Dục ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Hứa tam cô nương trắng bệch mặt, cắn chặt đôi môi.
Lâm Thấm cười hì hì, “Mặc dù Hứa tam cô nương không trả lời đúng hai đề mục, không đúng như ta nghĩ, đó có thể bởi vì ta ra đề quá khó, cho nên nàng mới không trả lời được. Như vậy đi, ta lại ra một đề, đề này rất đơn giản, kể cả con nít ba tuổi cũng có thể trả lời được, Hứa tam cô nương ngươi lại thử một lần, có được không?”
Lâm Thấm nói kể cả là con nít ba tuổi cũng có thể đáp được, nhưng thấy được hai đề trước nàng ra, không có ai dám tin tưởng nàng nữa.
“Mời nói.” Phùng quý phi nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Lâm Thấm cười nói: “Đề thi thứ ba là thế này: Thuyền đi trong sông, nước sông chảy xiết, nếu như trượng phu của ngươi, đương nhiên đó là một vị anh hùng mà ngươi ngưỡng mộ, cùng với mẫu thân của ngươi đồng thời sơ ý ngã xuống nước, mà Hứa tam cô nương ngươi chỉ có thể cứu được một người, xin hỏi ngươi sẽ cứu ai đây?”
Nàng giơ tay lên ra hiệu cho Cao Nguyên Dục, Cao Nguyên Dục kịp thời châm hương, “Thời gian một nén hương, bắt đầu bây giờ.”
Hứa tam cô nương ngẩn ngơ.
Trượng phu và mẫu thân đồng thời ngã xuống nước, chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?
Chuyện này... đây là một vấn đề rất xảo trá...
Phùng quý phi tức giận không thôi rồi.
Hứa tam cô nương lấy thân phận thiên kim Hầu phủ, cam nguyện xin làm trắc phi Vương phủ, đánh cờ hiệu chính là “Ngưỡng mộ anh hùng”. Hiện giờ Lâm Thấm trực tiếp hỏi thẳng lên trên mặt nàng rồi, anh hùng mà ngươi ngưỡng mộ và mẫu thân ngươi đồng thời ngã xuống nước, chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai đây?
Theo lẽ thường nữ nhân lấy phu là trời, Hứa tam cô nương lại “Ngưỡng mộ” hắn, đương nhiên phải cứu trượng phu rồi, nhưng mẫu thân là người sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi, sao có thể bỏ xuống được chứ?
Vấn đề này của Lâm Thấm thật sự khiến cho người ta trung hiếu không thể vẹn toàn, chỉ cứu ai đều không thích hợp!
Gây khó khăn cho người ta, hoàn toàn là gây khó khăn cho người ta mà.
“Lâm nhị tiểu thư, ngươi đây không phải gây khó khăn cho người ta sao?” Bách phi thấy Cao Nguyên Dục một mực phất cờ hiệu hò reo cho Lâm Thấm, oán độc trong mắt Phùng quý phi đã càng ngày càng đậm, bị ép với bất đắc dĩ, đành phải đi ra, “Muốn một nữ tử lựa chọn giữa trượng phu và mẫu thân của nàng, không phải quá tàn nhẫn sao?”
“Đúng vậy, quá tàn nhẫn.” Không ít người thật lòng phụ họa.
Một nữ nhân khi chưa xuất giá phải dựa vào cha mẹ, sau khi xuất giá sẽ dựa vào trượng phu. Ngươi phải lựa chọn giữa chỗ dựa vào của mình cùng với mẫu thân sinh dưỡng mình, cho dù chọn ai đều đau thấu tận tâm can mà.
“Sao sẽ tàn nhẫn chứ?” Lâm Thấm kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt tinh khiết khác thường, “Đây là một vấn đề vô cùng cực kỳ đơn giản mà.”
“Thì ra vấn đề như vậy lại vô cùng quá đơn giản đối với Lâm nhị tiểu thư.” Bách phi cười khẩy.
“Chờ khi ta công bố đáp án thì ngài sẽ biết rồi, thật sự vô cùng đơn giản.” Lâm Thấm cười cười.
Cao Nguyên Dục chạy tới kéo Bách phi về sau, “Mẫu phi yên tâm đừng nóng, khi công bố đáp án ngài sẽ hiểu, trở về, mau trở về.” Không nói lời gì, kiên quyết đẩy Bách phi về chỗ ngồi.
Lại vô cùng đơn giản nữa? Mọi người buồn bực trong lòng, không hiểu vấn đề này của Lâm Thấm rốt cuộc đơn giản chỗ nào.
Hứa tam cô nương trầm tư hồi lâu, hiển nhiên một nén hương vừa cháy hết, còn không đưa ra đáp án sẽ phải nộp giấy trắng rồi, nên trịnh trọng phúc thân, “Các vị nương nương, các vị phu nhân, Lâm nhị tiểu thư ra đề thật sự khó chọn cả đôi đường, thần nữ suy nghĩ cân nhắc, buồn bực trong lòng, mẫu thân là người sinh ra ta nuôi nấng ta, một người nếu như kể cả mẫu thân cũng không để ý đến, có thể coi là người sao? Thần nữ chỉ đành cứu mẫu thân trước. Nhưng mà, trượng phu là chỗ dựa nửa đời sau của thần nữ, lại là anh hùng mà thần nữ ngưỡng mộ, nếu như hắn ra đi, thần nữ nào có thể sống tạm bợ một mình được? Chỉ có cùng đi với hắn, vùi thân trong sóng cả! Lâm nhị tiểu thư, đáp án của ta là cứu mẫu thân, cùng chết với trượng phu ta, đáp án như vậy, ngươi có vừa lòng không?”
“Thật can đảm.” Không ít người giơ ngón tay cái với Hứa tam cô nương.
Nàng chỉ có thể cứu một người, cho dù bỏ lại ai đều sẽ bị người khác lên án. Nhưng nàng cứu một người, cùng chết với một người khác, còn có ai không biết xấu hổ mà trách cứ nàng đây?
“A Thấm, đáp án này của Hứa tam cô nương không có vấn đề gì chứ?” Phùng quý phi dương dương hả hê hỏi.
“Dĩ nhiên không đúng.” Lâm Thấm tỏ vẻ rất nghiêm túc, “Ta đã sớm nói rồi, đây là một vấn đề vô cùng cực kỳ đơn giản, nhưng Hứa tam cô nương lại đáp quá mức phức tạp, không đúng.”
Lâm Thấm ngoắc gọi một tiểu cung nữ, “Ta nhớ nhà ngươi ở bên bờ sông đúng không? Ngươi đến nói thử xem, gặp phải tình hình như thế, phải làm gì.”
Tiểu cung nữ này bị Lâm Thấm gọi ra dưới cái nhìn soi mói của rất nhiều quý nhân, rất cung kính hành lễ, nói, “Mới vừa rồi Lâm nhị tiểu thư đã nói, thuyền đi trong sông, nước sông chảy xiết, nếu như lúc nước sông chảy xiết, một con sóng đánh người ngã xuống lập tức sẽ không thấy nữa, nào còn thời gian cho người ta nghĩ nhiều như vậy chứ? Dĩ nhiên là gần ai hơn, có thể thò tay ra túm được ai thì cứu người đó rồi.”
“Quả thật như thế.” Lâm Thấm thở dài nói: “Đây là một vấn đề vô cùng cực kỳ đơn giản mà.”
Thật sự rất đơn giản, là các ngươi nghĩ phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.