“Đại ca, hôm nay ca có diễm ngộ chứ?” Vừa lên xe, Lâm Thấm đã hăng hái bừng bừng hỏi.
Lâm Khai không khỏi bật cười, “A Thấm, muội lại càn quấy.”
Năm nay hắn đã hai mươi tuổi rồi, trên người không còn vẻ trẻ trung của thiếu niên, thêm vẻ trầm ổn của nam tử thanh niên, nhưng vẫn tinh thần tràn trề sức sống thần thái phấn khởi, nhìn vô cùng vui mắt. Khẽ mỉm cười càng có thêm sức quyến rũ siêu phàm thoát tục.
Lâm Thấm tỏ vẻ bướng bỉnh, “Đại ca có dáng dấp như ném quả Phan An, phá phấn Hà lang, lại như Từ Công thành bắc, Thẩm lang eo thon. Chậc, dáng dấp đẹp như vậy, vì sao luôn không có diễm ngộ chứ?”
(*) Phan An, Hà Yến, Từ Công, Thẩm Ước: tên các mỹ nam, thông tin thêm cuối chương.
Dáng dấp Lâm Khai rất đẹp, tuấn tú thanh nhã, tiêu sái thoát tục bình ổn, “Sáng sủa như nhật nguyệt vào lòng, ngời ngời như ngọc thụ lâm phong”. Đại ca như vậy lại không thể gặp gỡ một vị cô nương xinh đẹp, Lâm Thấm cảm thấy vô cùng không hợp lý.
“Có lẽ duyên phận chưa tới đi.” Lâm Khai cười nhẹ.
Hắn sợ muội muội không ngừng hỏi tới nên thay đổi đề tài, “A Thấm, có phải sắp đến kỳ thi nửa tháng không? Đã biết đề bài chưa? Có cần đại ca giúp một tay không.”
Lâm Thấm nhất thời nâng khuôn mặt sầu khổ, “Đúng vậy, lại có cuộc thi. Đại ca, muội nghĩ tới thi lại buồn bực...”
Lâm Khai an ủi nàng, “Không có việc gì, cho dù thi không tốt cũng không sao.”
Lâm Thấm than thở, “Nhưng mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348903/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.