Lâm Phong mang theo mấy hài tử ra khỏi vườn hoa, sắp đến phòng khách rồi.
Phía trước là một bức bình phong bằng gỗ tử đàn lớn khảm trên nền đá cẩm thạch, một nam tử hơn ba mươi tuổi đi vòng ra từ sau tấm bình phong, lững thững đi về phía này.
Hắn một thân một mình, dáng vẻ tao nhã lịch sự, sắc mặt lại mang theo vẻ buồn bực.
Lâm Phong nhìn thấy hắn, trong lòng hơi kinh ngạc, “Vì sao hắn lại tới đây? Hôm nay La Anh không đến đây mà.”
Nam tử kia cũng thấy Lâm Phong rồi, ánh mắt lóe lóe, khách khí vái chào, “Lâm Thị giảng, đã lâu không gặp.”
Lâm Phong mỉm cười, “Thẩm Thị lang, nhiều ngày không thấy.”
Thì ra người này là Thẩm Ung trượng phu của La Anh.
Thẩm Ung thiếu niên đắc chí, lên thẳng mây xanh, tuổi tác tương đương với Lâm Phong, bây giờ đã là Công bộ Thị lang rồi, quan viên tam phẩm.
Hôm nay là ngày La Giản và Ngôn Yên nhận thân, cả nhà La Anh vốn nên có mặt, nhưng hôm nay vẫn không nhìn thấy La Anh hay bóng dáng của bất cứ người Thẩm gia nào. Lâm Phong còn tưởng rằng bọn họ không tới chứ, hóa ra chỉ tới trễ mà thôi.
Lâm Thấm thoải mái được phụ thân ôm, tò mò quan sát Thẩm Ung.
Nàng là tiểu cô nương tinh lực rất dư thừa, cho dù là thấy sự vật mới mẻ hay nhìn thấy người không quen biết, bình thường sẽ luôn rất hứng thú.
Thẩm Ung thấy Lâm Phong vẫn ôm tiểu cô nương, mặc dù đang nói chuyện đều không đặt hài tử này xuống, không khỏi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348887/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.