Sau khi La Thư mang theo La Văn Nhân đến Ngôn phủ thiết y hạng, được hoan nghênh vô cùng long trọng, chân thành.
Mặc dù hai cha con Ngôn Trung thừa và Ngôn Vĩ không ở nhà, nhưng Vi thị biết hai cô cháu La Thư và La Văn Nhân tới cửa, kích động không biết nên làm thế nào cho phải, một tay dẫn Ngôn Khoa, một tay dẫn Ngôn Trật, sai người mở cửa chính, vẫn đón từ tận cửa chính.
Nhìn thấy La Văn Nhân đang tuổi sắp cập kê, xinh đẹp xuất chúng, đôi mắt Vi thị đỏ ửng, nắm lấy tay của nàng, nghẹn ngào không thốt được nên lời.
La Văn Nhân thấy Vi thị tình sâu ý nặng như vậy, cũng cúi đầu rơi lệ.
Hai tiểu ca nhi Ngôn Khoa và Ngôn Trật nhìn lên nhìn xuống quan sát La Văn Nhân, trong ánh mắt tràn đầy ý tò mò.
“Nương, tỷ tỷ này ở đâu ra vậy.” Ngôn Trật kéo váy Vi thị, non nớt hỏi.
“Đây là tỷ tỷ ruột của các con.” Vi thị vội lau nước mắt đi, kêu hai nhi tử, “Khoa nhi, Trật nhi, mau gọi tỷ tỷ, đây là tỷ tỷ ruột của các con.”
Chữ biểu đó đã bị Vi thị giản lược.
Tuy rằng La Văn Nhân đầy bụng chua xót, lại rất mờ mịt, nhưng vẫn thấy rất cảm động.
La Thư thấy Vi thị như thế, cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc, “Văn Nhân, mợ cháu rất yêu thương cháu.”
“Tỷ tỷ, vào trong nhà ngồi.” Ngôn Khoa và Ngôn Trật khéo léo gọi tỷ tỷ, chạy tới mỗi đứa một bên kéo La Văn Nhân, muốn nàng vào nhà.
“Nhìn ta xem, cái gì đều quên.” Vi thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348879/chuong-74-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.