Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Tính khí tiểu Hôi rất tốt, rất nghe lời, kêu một tiếng “Um beee ––” với La Giản, giống như chào hỏi khi gặp mặt, ngỗng trắng lại cao ngạo hơn nhiều, bước chân thong thả tránh ra, cũng không thèm nhìn La Giản một cái.
“Thật không có lễ phép!” Lâm Thấm chống eo nhỏ dạy ngỗng.
Ngỗng trắng ngẩng cổ lên kêu hai tiếng “Két, két”, thấy Lâm Thấm vẫn dạy dỗ nó, liền đi xuống bơi lội đi.
Chân đỏ lùa sóng xanh, tiêu diêu tự tại, qua lại tự nhiên.
Lâm Thấm ton ton ton chạy đến bên hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, la ầm lên về phía ngỗng trắng: “Ngươi có bản lĩnh đừng đi lên, vẫn đừng đi lên! Ngươi đi lên thử xem!”
“A Thấm, đừng tức giận như thế.” Lâm Đàm ngồi xuống trên tảng đá, kéo muội muội qua, dịu dàng khuyên nàng, “Đại Bạch chưa chào hỏi cậu, cậu cũng không chào hỏi Đại Bạch, có đúng không? Coi như huề nhau.”
“Như vậy sao.” Lâm Thấm chớp mắt to.
“A Đàm, không có như cháu vậy.” La Giản hầm hừ, “A Thấm còn nhỏ, không hiểu chuyện, cháu cũng giống như con bé.”
Lâm Đàm vén tóc mai cho muội muội, chế nhạo nói: “Cháu cũng không nói sai nha, cậu và hai con đó là sư huynh đệ đồng môn, chào hỏi thì sao.”
La Giản liếc mắt, “Con bé lấy cậu làm Đại Bạch tiểu Hôi, cháu cũng giống vậy? Kỳ cục.”
Lâm Thấm rúc vào trong ngực tỷ tỷ, khéo léo lại mềm mại.
Lâm Đàm khẽ cười cười, nói: “Cậu, hôm nay trong kinh thành đã truyền đi mỹ danh của ngài, ngày mai sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348846/chuong-56-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.