Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Khang Vương không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tạ ơn, “Thần lĩnh chỉ, tạ ân điển của bệ hạ.” Nghĩ đến mình trong vòng một tháng, mỗi ngày đều phải đến điện Phụng Tiên quỳ hai canh giờ về phía bài vị tổ tông, lại bị mất mặt, lại chịu tội, lòng muốn chết cũng có.
Hoàng đế lại lệnh cho Hoài Viễn Vương, “Mặc dù ngươi thắng, nhưng không được đắc chí, mỗi ngày đến tẩm cung hầu hạ trẫm sinh hoạt thường ngày.”
Hoài Viễn Vương dĩ nhiên sẽ không cãi lời thánh mệnh, “Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế mượn cơ hội khiển trách mấy nhi tử của hắn, “Hoài Viễn Vương và Khang Vương chính là tấm gương của các ngươi, thân là Hoàng tử, cần làm việc cẩn thận, không thể lỗ mãng, càng không thể coi chính sự là trò đùa, hiểu chưa?”
Các Hoàng tử vâng vâng dạ dạ nghe lệnh, “Thần không dám.”
Nhìn kết quả của Khang Vương, bọn họ thật sự không dám, điện Phụng Tiên cung phụng tất cả đều là bài vị tổ tiên, vốn rất nghiêm trang và trang trọng, trên đất lát gạch vàng, cực kỳ cứng rắn, quỳ ở đó hai canh giờ mỗi ngày, chỉ nghĩ tới đã không rét mà run.
Hoàng đế và Thẩm Tướng, hai vị Thượng thư thương nghị một chút chuyện triều chính, liền lệnh cho bọn họ lui xuống, nhưng lưu Lâm Phong lại, “Lâm khanh chịu oan khuất rồi, trẫm ban thưởng ngọ yến, tỏ ý an ủi”
Lâm Phong từ chối, “Thần cũng không chịu oan khuất, Khang Vương Điện hạ cũng trung quân vì nước, chỉ tuổi trẻ khí thịnh suy nghĩ không chu toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348830/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.