Editor: Puck - Diễn đàn
“Không đưa về cũng được.” Tương Dương trưởng Công chúa cười khanh khách, “Ta vừa đúng có thể nhẹ nhõm.”
Lương Luân u oán liếc nhìn mẫu thân của hắn.
Cao Nguyên Dục mừng rỡ tìm không ra nam bắc, “Đại ca, cô nói không trở lại cũng được.” Hào hứng đẩy đẩy Lương Luân, “Biểu ca, tối nay hai chúng ta ngủ cùng đại ca!”
Lương Luân cũng không phản đối, “Được, chỉ có điều đệ ngủ thích đạp người, ta không thích ngủ cạnh đệ.”
Cao Nguyên Dục vội vàng bảo đảm, “Đệ không đái dầm rồi, cũng không đạp người, đệ đều sửa lại, thật.”
Hai người bọn họ nhiệt liệt thảo luận vấn đề tối hôm nay ngủ như thế nào, Hoài Viễn Vương cáo từ Tương Dương trưởng Công chúa, kẹp bụng ngựa thúc một cái, bảo mã hít dài một tiếng, tung bốn vó chạy.
“Thật vui vẻ, giống như cưỡi mây đạp gió.” Cao Nguyên Dục mặt mày hớn hở.
“Về sau ta cũng muốn cưỡi như vậy.” Trên mặt Lương Luân tràn đầy hâm mộ.
Đến một đầu đường tĩnh lặng, ven đường có một chiếc xe ngựa dừng lại, bên cạnh xe là một vị lão giả hơn năm mươi tuổi đứng.
Hoài Viễn Vương nhìn thấy ông ấy liền dừng lại, nhưng vẫn không xuống ngựa, “Khuôn tiên sinh, tình hình như thế nào?”
Khuông tiên sinh vuốt râu mỉm cười, “Phu nhân của Du Minh và con trai con gái đã có đề phòng, không bị rơi xuống lép vế, Điện hạ yên tâm.” Ông giống như có lời riêng tư muốn nói với Hoài Viễn Vương, nhìn Lương Luân và Cao Nguyên Dục trên ngựa cùng Hoài Viễn Vương, mặt lộ vẻ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348825/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.