Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Đàm chỉ cười không nói lời nào.
Nụ cười của nàng là mỉm cười theo lễ phép, cũng không có bao nhiêu ý xấu hổ.
Trong lòng Sơn Gia Lôi khó tránh khỏi hơi thất vọng.
Nếu như Lâm Đàm có ý tứ với Sơn Gia Thụ, lúc này trên mặt sẽ hiện lên vẻ đỏ ửng thẹn thùng quở mắng, chứ không phải bình ổn như bình thường, trấn định như vậy.
“Gia Thụ ca là nam tử như vậy, a Đàm lại không động lòng sao?” Sơn Gia Lôi khẽ cắn môi, có mấy phần không phục.
Nàng dõi mắt nhìn sang đình đón xuân, chỉ thấy gió nhẹ thổi áo bào của Sơn Gia Thụ lên, tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc *, giống như tiên giáng trần, không khỏi âm thầm ấm ức thay hắn, “Nhân tài như huynh ấy, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ gả cho huynh ấy cũng không uổng cuộc đời này, a Đàm thật sự không có ánh mắt. Haizzz, a Đàm cái gì cũng tốt, chính là quá mức bình tĩnh có chủ ý, tâm sự luôn không chịu lộ ra ngoài, ít đi mấy phần ôn nhu hòa nhã của nữ hài nhi –– cũng khó trách tổ mẫu luôn không thích nàng lắm, không chịu tới Lâm gia cầu hôn.”
(*) Tiêu sái ổn định, hào sảng tráng kiện đĩnh đạc: Nguyên gốc 萧萧肃肃, 爽朗清举 (tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử),tiêu tiêu hình dung cử chỉ tiêu sái thoát tục, túc túc hình dung thanh tĩnh bình ổn, sảng lãng = hào sảng sáng sủa, thanh = tráng kiện, cử = đĩnh đạc, cao thẳng, rắn rỏi.
Sơn Gia Hủy “Ah” một tiếng, “Vì sao nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348804/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.