Bước chân nàng linh hoạt, chạy đông chạytây xem, nói cho hắn biết gian phòng này ai từng ở, đã phát sinh chuyệngì. Gian phòng kia dùng làm gì, đã xảy sự tình vui vẻ gì. Trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười.
Hắn mỉm cười đi theo nàng, kiên nhẫn nghe nàng nói hết chuyện quá khứ,nhắc nhở nàng chú ý tạp vật dưới chân. Sau hai lần đỡ khi nàng vấp ngã,hắn đã lôi kéo tay nàng, không buông tay nữa. Lúc nàng khóc, hắn chỉ ônnhu giúp nàng lau lệ.
Phòng ở đều bị dán giấy niêm phong, bọn họ không thể đi vào. Tám năm,giấy cửa sổ sớm đã không còn sót lại gì, kỳ thật không cần đi vào cũngcó thể nhìn rõ bên trong. Bàn ghế lộn xộn, chăn đệm chỉ còn lại là đốngbùi nhùi.
“A Thiến, muội thích nhất chỗ nào?” Sự hưng phấn của nàng dần dần bình ổn, Kỳ Kiêu tính thực thi kế hoạch.
“Là vườn quế sau hoa viên, muội dẫn huynh đi xem.” Nàng lôi kéo hắn chạy về hoa viên hậu viện, hai người một trước một sau vui sướng biến mất ởtrong đình viện.
Cây hoa quế trăm năm vẫn cao lớn như trước, yên lặng nở rộ, cánh hoa đan quế màu hồng cùng nhị hoa màu trắng nhũ bạc bay xoáy trong gió thu. Thứ không thay đổi duy nhất trong Nhiễm phủ là cây cổ thụ này, trầm mặcnhìn những biến cố của Nhiễm gia, im lặng nở hoa kết quả. Đã trung tuầntháng chín, đất phủ kín một tầng cánh hoa, trên bàn đá dưới gốc cây cũng có một lớp cánh hoa. A Thiến lấy khăn tay ra lau sạch hai ghế đá, mờiMặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2430008/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.