Tống Dật được đỡ ngồi lên ghế, trên ngườithoang thoảng mùi rượu, một học sinh mở cửa sổ cho thoáng khí, người còn lại đi tới bên bàn pha một bình trà.
Khang Quận vương chậm rãi thong thả tiến vào, quan tâm hỏi: “Tống Giải Nguyên có việc gì không?”
Hai học sinh muốn hành lễ, hắn khoát tay miễn lễ, nói: “Hai ngươi trở về đi, phòng của ta sát vách, hôm nay ta cũng uống nhiều, vừa vặn cùngTống Giải Nguyên uống chén trà đàm đạo.”
Hai người cáo lui, trong phòng liền an tĩnh. Tống Dật mặt đỏ rực, haimắt lờ mờ, đầu tựa vào một bên ghế, hữu khí vô lực thở gấp.
“Uống chén trà đi.” Khang Quận vương khoan thai đem ly trà đến trước mặt Tống Dật, rồi lại tự rót cho mình một ly.
Tống Dật mắt say lờ đờ mông lung, nhưng cũng còn chút ý thức, trong miệng hàm hồ nói:“Đa tạ...... Vương gia.”
Khang quận vương ôn hòa cười:“Không cần khách khí, bổn vương vừa mới vào kinh, gặp được Tống Giải Nguyên tại Lộc Minh Yến, thật là duyên phận.”
Tống Dật hai mắt híp lại, tựa hồ sắp ngủ.
Khang quận vương lại nói:“Đọc sách là chuyện tự giác, chỉ là Tống GiảiNguyên sắp được tôn vinh, mọi người đều nói ngươi mùa xuân sang năm sẽtrúng Trạng Nguyên.”
Tống Dật ánh mắt tan rã nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ, trong miệng thì thào lặp lại hai chữ Trạng Nguyên.
Trúng Trạng Nguyên là giấc mộng của từng người đọc sách, là mục tiêunhất trí, nhưng mục đích chưa chắc giống nhau. Có người vì vinh hoa phúquý, có người vì làm rạng rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2430004/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.