“Thất ca, huynh biết Tống Dật sao?” Kỳ Kiêu nằm trên giường hỏi.
“Không biết.” Từ Vĩnh Hàn ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, lạnh lùng đáp. Hắn nghĩ sẽ nói với tiểu tử này âm mưu của Nhiễm gia lão thất phu, nhưnghắn biết thiếu niên rơi vào bẫy tình thì sẽ không để ý đến.
Quên đi, loại sự tình này chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, một ngườinguyện đánh, một người nguyện chịu. Hắn không hiểu, có lẽ vì còn trẻ, về kinh thành, gặp nhiều ân oán hào môn hơn chắc sẽ hiểu được.
Từ Vĩnh Hàn giờ phút này cảm thấy mình thực thông minh, hắn không tưởngtượng nổi về sau có một ngày hắn sẽ tâm phục khẩu phục về cách nhìn sựđời của Mặc Kỳ Kiêu.
Đầu thuyền truyền đến tiếng địch du dương uyển chuyển, réo rắt, thấm nhập sâu vào trong lòng.
Mặc Kỳ Kiêu nghĩ đến ngày đó A Thiến tấu khúc “ phượng cầu hoàng”, TừVĩnh Hàn lại nghĩ đến ngày đó khi hắn sắp hôn mê trên đầu tường đã thấytiên tử thổi sáo.
Cũng giống cảnh đóa hoa tỏa ngát hương vào ban đêm, mưa lất phất, gióthổi nhè nhẹ, từ xa đã ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngào ngạt. Tà áo ailay động, tiếng ngọc bội leng keng khẽ phát ra.
Một khúc kết thúc, không nghe thấy tiếng bước chân, ban đêm yên tĩnh như không người, chỉ nghe được ngẫu nhiên vài tiếng con ếch kêu.
Từ Vĩnh Hàn muốn đi ra ngoài xem, lại cảm thấy mình không có can hệ, dựa vào cái gì mà đi.
“Thất ca, huynh đi nhìn xem nàng đi, nói như thế nào Nhiễm gia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2429990/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.