Ôm một đống các món ăn đủ loại, Kỳ Kiêu kích động trở lại thuyền, phía sau Tiết Lục còn ôm một đống đàn cổ.
“A Thiến, huynh mua cho muội nhiều đồ ăn ngon nè, còn có thất huyền cầm muội thích nhất nữa, muội mở cửa ra nhận đi.”
“Không cần, cám ơn!”
Mặc Kỳ Kiêu thanh âm của lạnh xuống:“A Thiến, muội còn như vậy, huynh thật sự nổi giận đó nha.”
Trong khoang thuyền yên lặng một hồi, nàng mới cúi đầu đáp: “Được rồi”Nhiễm Tử Thiến đem mành vải vắt lên trên móc, nhận lấy mấy cái bao giấytrong tay hắn, buông mành rồi lại vén mành lên nhận tiếp.
Nàng vẫn ở trong khoang thuyền, Kỳ Kiêu bắt lấy cơ hội hung hăng nhìn vài lần.
“Kiêu ca ca, tay huynh làm sao vậy?” Đột nhiên phát hiện tay hắn bị quấn băng, nàng vội vàng lên tiếng hỏi, quên mất phải kêu tiểu vương gia.
Kỳ Kiêu cười cười:“Không có việc gì, vừa rồi lúc đi mua cầm, không cẩn thận bị cắt qua.”
“Rất đau?” Hắn là vì mua cầm cho mình mới bị thương, A Thiến băn khoăn nghĩ.
“Không đau. Ách, cũng có chút đau, muội đánh đàn cho huynh nghe đi, không uổng công huynh bị thương vì mua nó.”
“Được, huynh muốn nghe khúc nào?”
“Uhm, có một khúc mẫu thân huynh rất thích nghe, tên là “phượng cầuhoàng”.” Sợ nàng xấu hổ không chịu, hắn cố ý nói mẫu thân mình thíchnghe.
“Dạ.”
Khoang thuyền trong truyền ra tiếng đàn mượt mà, khi thì khinh thanhtùng thúy, giống như chuông treo trong gió; Khi thì sáng ngời leng keng, giống như đánh chuông ngọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2429987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.