Ánh trăng vằng vặc, màu bạc thanh ba bao phủ trắng tường trong tiểu viện,một cô gái áo trắng như tuyết thướt tha đứng ở tàng cây đinh hương dướithổi cây sáo ngọc màu xanh. Nàng mặt mày như họa, nhất là đôi mắt tolong lanh nước, hàm chứa mấy phần u sầu khó hiểu, làm cho người nhìn đau lòng, không thể không thương tiếc. Tiếng địch (nhạc cụ như sáo) uyểnchuyển lạnh lẽo, nghe thấy đã muốn rơi lệ.
Gió đêm thổi tà áo bay bay, hoa đinh hương nhỏ vụn bay xuống rồi lại bay lên phất qua làn váy, mỹ nhân như tiên tử muốn bay lên cung trăng, mặtmày lại hàm ẩn sầu oán ngưng tụ thành một đinh hương kết, dừng ở đuôilông mày.
Hắn ghé vào đầu tường, đang đứng ở trạng thái ngơ ngẩn, bỗng dưng thấymột vị tiên tử như vậy, khóe miệng hé ra: Xem ra Từ Vĩnh Hàn ta muốnthăng thiên thật rồi.
“Oành.” Trên tường rơi xuống một thân ảnh khổng lồ.
Nhiễm Tử Hề hoảng sợ, dừng thổi sáo, ghé mắt nhìn về phía bờ tường.
Đó là một nam nhân, thân hình cao lớn, trên lưng cắm nửa đoạn tên, mộtbên quần trắng đã nhuộm đầy máu đỏ tươi. Hắn mặt hướng ra ngoài quỳ rạptrên mặt đất, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen, ngũ quan cũng anh tuấn, người dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Tuy nửa đêm đột nhập nhà dân, trên đầu tường rơi xuống, nhưng Tử Hề cảmthấy hắn không phải người xấu, bởi vì trên người hắn mặc áo giáp màuvàng kim.
Nàng không có cao giọng thét to, mà bước nhanh vào trong phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhuyen-tieu-tuc-phu/2429976/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.