Tinh thần bấn loạn, Vương Kiều Nhi bảo với hai em: 
  
- Vân Nhi, Nhật nhi, chị thấy hơi mệt, hai em cứ đi trước đi, chị nghỉ ngơi một lát rồi sẽ theo sau. 
  
Vương Vân Nhi lo lắng: 
  
- Chị, chị lại mệt à? Hay là chúng ta không đi nữa, quay về thôi. 
  
Vương Kiều Nhi vốn định gật đầu. Nhưng mắt của nàng nhìn thấy Vương Vân Nhi liếc nhanh về phía bờ suối nhỏ cách đó khá xa. Nơi đó được khen rằng có trồng rất nhiều loài hoa lạ. Vương Vân Nhi vốn rất thích hoa, hẳn là cô bé đã rất háo hức được đến đó để chiêm ngưỡng. Nhưng vì lo cho sức khỏe của chị, Vương Vân Nhi đã gạt bỏ sở thích và mong muốn lúc này của mình. Vương Kiều Nhi lại nhìn Vương Nhật Quang. Cậu chàng cũng có vẻ luyến tiếc không ít. Nơi bờ suối đó có nhiều hoa lạ, cảnh lại đẹp như thế, hẳn là sẽ có không ít văn nhân, thư sinh đến để tìm hứng làm thơ. Vương Nhật Quang rất muốn được đến đó để giao lưu và học hỏi các bậc tao nhân mặc khách. Nhưng cũng giống như Vương Vân Nhi, trong lòng của Vương Nhật Quang vẫn lo lắng cho sức khỏe của chị nhiều hơn. 
  
Vương Kiều Nhi cảm động trước tấm lòng của hai em. Kiếp trước nàng đã chứng kiến cả hai vui vẻ và thích thú đến thế nào khi được ngắm hoa thơm cảnh đẹp bên bờ suối kia. Vương Kiều Nhi không muốn vì một chút nỗi niềm riêng của mình mà khiến hai em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nhi-song-lai-mua-nhe-bay-bay/3679697/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.