Chương trước
Chương sau
Vị trí ngồi trên xe vẫn giống như ngày hôm qua, Lưu Kim Bằng, Đinh Tễ và nhà cô út ngồi xe anh Miêu cho mượn, Lâm Vô Ngung và ông bà nội ngồi xe mà anh gọi.
Lâm Vô Ngung không kịp hỏi nhiều, Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng đã đi về phía bên kia.
Trước khi lên xe cậu lại quay đầu nhìn, Lâm Vô Ngung chạm ánh mắt cậu, bây giờ hai người còn chưa có biện pháp đối phó nào.
Cũng chưa thể xác định cô út đã biết được gì, trước tiên bọn họ chỉ có thể đợi.
Lâm Vô Ngung lên xe, đóng cửa xe lại, anh có chút lo lắng, anh sợ Đinh Tễ sẽ đột nhiên bốc đồng nói gì đó… có lẽ là không, đây đều là những người thân thiết nhất của cậu, chuyện này nói ra kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc, hẳn là Đinh Tễ sẽ không bốc đồng nói ra trong hoàn cảnh gia đình tụ họp vui vẻ như lúc này.
“Thần tiên nhỏ,” Bà nội ngồi ở bên cạnh Lâm Vô Ngung, “Lát nữa cháu hỏi hộ bà xem có trò nào mà bà già chơi được không.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Bà muốn chơi vậy cơ ạ?”
“Khi còn trẻ không được chơi cái gì,” Ông nội ngồi ở ghế phó lái thở dài, “Già rồi thì cái gì cũng không cho chơi, khi Đinh Tễ còn nhỏ, bà ấy vẫn còn hay giành ngồi ghế quay với nó.”
“Thật vậy đấy ạ?” Lâm Vô Ngung phì cười nhìn bà nội.
“Đừng nghe ông ấy nói bừa,” Bà nội xua tay, “Lấy đâu ra chuyện ấy.”
“Đinh Tễ không giành được với bà,” Ông nội vừa cười vừa nói, “Không biết bao nhiêu lần bị bà chọc tới mức phát khóc…”
Anh lái xe vẫn luôn nghiêm túc cầm lái, chuyên chú, không hề nói gì với bọn họ, nghe vậy cũng phải bật cười.
“Ấy chà!” Bà nội trừng ông nội, “Ông đúng là người đáng ghét nhất trong nhà!”
Lâm Vô Ngung vừa cười vừa lấy điện thoại ra: “Bây giờ cháu tìm thử xem có những trò nào không giới hạn tuổi tác.”
Khi mở khóa, anh để ý cẩn thận, mở khóa luôn thì sẽ không nhìn thấy hình nền.
Nếu như bé Đậu Xanh hoặc là ai có thể nhìn thấy hình nền của anh… thì chắc chỉ có thể là do anh thỉnh thoảng thích xoay điện thoại, sẽ chạm vào màn hình hoặc ấn phải phím…
Tự dưng lại quay điện thoại làm gì?
Tự dưng lại để ảnh Đinh Tễ làm hình nền làm gì?
Nhưng anh vẫn muốn để, tấm ảnh này của Đinh Tễ là anh bảo Đinh Tễ gửi cho, ngậm kẹo mút, ánh mắt kiêu ngạo. Có lẽ là do tương đối thích chụp hình, Đinh Tễ rất biết cách tự tìm góc độ chụp cho mình, nhìn rất ngầu.
Nhưng từ sau khi tới đây anh vẫn chỉ lưu trong điện thoại, tới khi khai giảng xong mới đổi thành hình nền.
Anh đột nhiên cảm thấy, nếu như thực sự vì hình nền mà nhận ra được gì đó, vậy mọi chuyện đã rõ ràng từ sớm rồi, gần đây Đinh Tễ không bói, cũng không biết bói thế nào, có thể bói được ra chuyện này hay không.
“Có thể chơi ngựa gỗ xoay,” Lâm Vô Ngung nói với bà nội, “Còn có thể đi xem biểu diễn ca múa nhạc…”
“Xem mấy đứa chơi còn kích thích hơn ấy,” Bà nội nói, “Biểu diễn ca múa nhạc làm gì, bình thường bà ở nhà không có việc gì cũng ca hát nhảy múa.”
“Vậy cứ làm theo ngày hôm qua nói,” Lâm Vô Ngung cười, “Bọn cháu chơi ngựa gỗ xoay với bà trước, sau đó bà muốn chơi gì thì bọn cháu sẽ chơi giúp bà, bà giúp bọn cháu chụp ảnh.”
“Được,” Bà nội nói, “Không cần phải chơi ngựa gỗ vội, theo bé Đậu Xanh và bọn cháu trước, con bé nó đã trông mong cả ngày rồi, không biết muốn chơi tới mức độ nào, chẳng qua nó không nói ra, giả vờ như không quan tâm, sợ người ta cảm thấy con bé không hiểu chuyện.”
“Em ấy rất thông minh,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Khi còn nhỏ Đinh Tễ cũng giống như vậy ạ?”
“Không giống, khi Đinh Tễ bé tí còn ổn,” Bà nội nói, “Lớn lên một chút là trở nên cứng đầu, tính tình cũng khó hiểu, khi tâm tình nó tốt thì làm nũng với bà, khi tâm tình không tốt thì ai nói gì cũng không nghe.”
Lâm Vô Ngung suy nghĩ, có lẽ chính là giai đoạn Đinh Tễ bắt đầu lo lắng về hào quang thần đồng của mình.
“Cháu cũng biết đấy, bố mẹ nó vẫn luôn không ở bên cạnh.” Bà nội thở dài, “Những đứa trẻ khác luôn có bố mẹ ở bên, chỉ có nó là không có, bà nhìn nó như vậy cũng vô cùng đau lòng.”
“Nhưng ông bà đã nuôi dạy cậu ấy rất tốt,” Lâm Vô Ngung nói, “Thật đấy.”
“Bà cũng cảm thấy vậy, đứa trẻ ngoan biết bao!” Bà nội lập tức kiêu ngạo.
Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì, bất chợt có chút sợ hãi.
“Lát nữa em muốn chơi gì trước?” Lưu Kim Bằng hỏi bé Đậu Xanh.
“Em không biết,” Bé Đậu Xanh nói, “Chơi theo bản đồ đi ạ, không phải có bản đồ sao? Đi ít đường nhất, không cần phải đi vòng.”
“Em cũng có thể bắt đầu từ thứ mình thích chơi nhất.” Đinh Tễ nói.
“Lỡ như trò em muốn chơi nhất lại ở nơi xa nhất,” Bé Đậu Xanh nói, “Chạy loăng quăng khắp nơi chưa chơi được mấy trò đã mệt rồi thì phải làm sao, không bằng chọn tuyến đường tiết kiệm thể lực nhất.”
“Đậu.” Lưu Kim Bằng bật cười, “Em không giống như em gái của Đinh Tễ, em giống như em gái của Lâm Vô Ngung hơn.”
“Thế à?” Cô út cũng cười.
“Đa số chuyện Đinh Tễ đều nghĩ giống y như nhau, tuy rằng nó cũng luôn có thể xử lý tốt.” Lưu Kim Bằng nói, “Nhưng Lâm Vô Ngung lại là người đặc biệt có thứ tự, mọi người nói chuyện với cậu ta mấy lần là biết ngay, không phải người bình thường.”
Đinh Tễ không muốn kéo đề tài tới Lâm Vô Ngung, nhưng cũng không có cách ngăn cản quá trình nói chuyện vô cùng tự nhiên của Lưu Kim Bằng, hơn nữa cậu ta còn đang ca ngợi Lâm Vô Ngung và bé Đậu Xanh.
“Cô cũng không biết hai đứa quen nhau thế nào,” Cô út nhìn Đinh Tễ, “Đột nhiên có một ngày bà nói cháu quen một người bạn mới, tên là thần tiên nhỏ.”
Đinh Tễ phì cười: “Rốt cuộc là làm thế nào mà nghĩ ra được cái tên thần tiên nhỏ này vậy, cháu chỉ nói với bà, cậu ấy là học thần của trường Trung học phụ thuộc, cháu với Bằng Bằng quen cậu ấy ở quảng trường nhỏ.”
Để đảm bảo an toàn, cậu nhấn mạnh Lưu Kim Bằng.
“Hai chúng ta bói cho người ta,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao làm trợ thủ, Lâm Vô Ngung ở bên cạnh nghe được, cậu ấy cảm thấy mày là lừa đảo phải không?”
“Chính là lừa đảo, còn cảm thấy sao?” Cô út cười nói, “Khi nó bói cho người không thân có lần nào bói nghiêm túc, có lần nào là không dựa vào chi tiết để bịa đâu.”
“Cô út, cô nói trúng điểm này,” Lưu Kim Bằng nói, “Đây gọi là gì nhỉ, gọi là chỉ số thông minh cao.”
“Đúng đấy,” Cô út nhéo nhéo mặt Đinh Tễ, “Đây chính là người thông minh nhất trong nhà chúng ta, còn đẹp trai nữa.”
“Con thấy anh Tiểu Lâm đẹp trai hơn.” Bé Đậu Xanh nói.
“Đó là vì em nhìn chán anh rồi,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Anh không đẹp trai bằng anh ấy hả?”
“Có lẽ là vậy,” Bé Đậu Xanh gật đầu, “Em đã nhìn anh bảy năm rồi, thất niên chi dương.”
“Haiz!” Đinh Tễ cười, “Em nói xem em có biết câu đó là ý gì không!”
“Biết,” Bé Đậu Xanh nói, “Cho nên đây chỉ là một ví dụ.”
“… Được rồi.” Đinh Tễ giơ ngón tay cái với cô bé.
“Anh lúc nào cũng cho rằng trẻ con không hiểu gì,” Bé Đậu Xanh nói, “Kỳ thực trẻ con hiểu tất cả, biết đâu em còn hiểu chuyện hơn bố mẹ em thì sao.”
“Đúng!” Lưu Kim Bằng tâng bốc, “Khi còn nhỏ anh hỏi chú họ, anh từ đâu tới, chú nói là treo trên hoa bồ công anh thổi tới, anh biết ngay là chú ấy lừa anh, anh đã biết từ sớm rồi…”
“Mày im miệng!” Đinh Tễ trừng cậu ta, “Ở đây có trẻ con!”
“Không sao.” Bé Đậu Xanh cười nói.
Cả đoạn đường đi, cô út không có biểu hiện gì đặc biệt, không khác gì so với bình thường, nhưng Đinh Tễ lại cảm thấy chẳng có chỗ nào bình thường cả, câu sợ bóng sợ gió.
Kỳ thực, bắt đầu từ ngày cậu thừa nhận thích Lâm Vô Ngung, cậu đã biết rằng sớm muộn gì cũng phải qua ải gia đình, nhưng cậu thực sự không muốn vào lúc này, khi cả Lâm Vô Ngung và gia đình đều ở đây, cậu lại đi qua ải ấy.
Tuy rằng cậu không dám nghĩ nhiều, không dám tưởng tượng cảnh tượng ấy sẽ thế nào, sẽ đối diện với phản ứng gì, là tức giận mắng mỏ, hay là rơi nước mắt, hay là một thứ gì khác, nhưng trong lòng đã sớm hiểu được.
Chẳng qua cậu không thể kéo Lâm Vô Ngung tới cùng nhau gánh vác.
Cậu đúng là thích Lâm Vô Ngung, nhưng nếu như không phải Lâm Vô Ngung, không gặp được Lâm Vô Ngung, có lẽ mấy năm sau này, cậu sẽ gặp một người khác.
Cho nên suy cho cùng, đây cũng là chuyện của bản thân cậu, cậu không thể để Lâm Vô Ngung gánh vác áp lực chưa biết mà người nhà của cậu mang lại.
Tuy rằng cậu biết Lâm Vô Ngung chắc chắn là một chỗ dựa vững chắc, nhưng chỉ cần cậu biết là đủ rồi.
Người ở công viên trò chơi rất đông, bọn họ mua vé trước cũng phải xếp hàng cả buổi mới vào được.
Bé Đậu Xanh cầm bản đồ, giống như một vị hướng dẫn viên du lịch: “Đi về bên kia! Chúng ta tới chỗ bạch tuộc trước đi, ngựa gỗ xoay cũng ở bên đó, bà ngoại muốn chơi phải không ạ?”
“Cháu còn nghĩ tới bà hả?” Bà nội cười híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc.
“Đương nhiên rồi,” Bé Đậu Xanh nói, “Lát nữa cháu sẽ chơi ngựa gỗ xoay tròn cùng bà.”
“Được!” Bà nội nắm tay cô bé, “Đi!”
Một đám cười cười nói đi theo sau hai người về phía bên kia.
“Cậu đã đói chưa?” Lâm Vô Ngung cũng nhìn bản đồ, “Gần chỗ ngựa gỗ xoay có một cửa hàng, cỡ bự?”
“Tôi không cần Hamburger cỡ bự,” Đinh Tễ nói, “Tôi ăn cái vừa vừa là được rồi.”
“Bằng Bằng?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tôi ăn khoai chiên,” Lưu Kim Bằng nói, “Buổi sáng tôi và ông bà đã ăn bữa buffet xa hoa ở khách sạn, bọn tôi đi tới nhà ăn rồi mới biết có thể đưa vào tận phòng, bà nội còn nói ngày mai ăn ngoài ban công.”
“Bà thật là.” Đinh Tễ cười, nhìn về phía trước.
Lưu Kim Bằng tránh sang một bên nhận điện thoại, Lâm Vô Ngung mới nghiêng đầu nói: “Sao thế?”
“Không đoán được ra,” Đinh Tễ nói, “Cảm giác không có vấn đề gì, lại cảm thấy có bẫy ở đâu đó, cô út đã đào sẵn để tôi nhảy vào.”
“Năng lực quan sát và phân tích trâu bò bình thường của cậu đều mất hiệu quả rồi sao?” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Bình thường cũng không gặp chuyện lớn thế này,” Đinh Tễ nói, “Lát nữa tôi bốc một quẻ xem thử.”
“Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói, “Đừng sợ.”
“Tôi không biết,” Đinh Tễ gật đầu, “Tôi không sợ, có cậu mà.”
“Đúng ha.” Lâm Vô Ngung nói.
“Giọng điệu này của cậu,” Đinh Tễ nghe cũng phì cười, “Cứ như ông già ấy.”
“Đúng ha,” Lâm Vô Ngung lại nói, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành ông già.”
Đinh Tễ nói mấy câu với Lâm Vô Ngung, Lưu Kim Bằng gọi điện thoại xong lại xúm tới, hưng phấn kể cho bọn họ về em gái thu ngân đáng yêu vô địch thế giới.
Tuy rằng nhiều thêm một cái bóng đèn điện còn là loại hơn một trăm W, nhưng Đinh Tễ cảm thấy thả lỏng hơn không ít, Lâm Vô Ngung luôn có thể khiến người ta giảm bớt âu lo.
“Chắc chắn là bạn gái của Bằng Bằng rồi,” Cô út quay đầu qua, “Từ lúc chúng ta tới đây nó cứ nói suốt, còn chưa nói xong đâu kìa?”
“Cháu đang yêu đương cuồng nhiệt!” Lưu Kim Bằng nói, “Cũng không phải lúc nào cháu cũng muốn nói với cô ấy, là cô ấy gọi điện thoại trước cho cháu mà!”
“Lần này cũng kéo dài được hai tháng đấy nhỉ?” Đinh Tễ hỏi.
“Không chỉ vậy!” Lưu Kim Bằng nói, “Lần này có lẽ là ổn rồi, mày cũng đừng mong tao chia tay, bây giờ tao có thể tận tình cười nhạo người như mày rồi.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
“Hình như khoa của cháu không có nhiều nữ?” Cô út quay đầu hỏi một câu, “Cô xem video cháu gửi cho bà, khi huấn luyện quân sự chỉ có một hàng nữ?”
“Có một số lớp còn không đứng nổi một hàng,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà vẫn ổn, một lớp tổng cộng cũng không có mấy người, tính theo tỉ lệ cũng không phải là ít.”
“Vậy năm mới có phải là mang được một cô về nhà không?” Chồng cô út cười hỏi.
“Mang cái khỉ,” Cô út nói, “Nó mới bao lớn, vừa mới lên đại học, có bạn gái cái gì, không phải là không có việc gì làm, học hành bận rộn như thế, không thấy buổi tối còn phải ôn tập hả, vậy anh tan làm rồi thì cũng đừng tăng ca nữa.”
“Cũng phải.” Chồng cô út nói, “Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải Bằng Bằng…”
“Vâng,” Lưu Kim Bằng gật đầu, “Cháu không có việc làm, cũng không học hành.”
Mọi người đều cười, cô út vỗ vai Lưu Kim Bằng: “Không nói cháu đâu, cháu nhanh yêu đi, bao nhiêu năm nay cô thấy cháu theo đuổi hết người này tới người kia, cô cũng sốt ruột thay cho cháu.”
“Cô út!” Lưu Kim Bằng hét lên, “Chẳng ai nói chuyện như cô cả đâu!”
“Bây giờ đã yêu rồi mà, không phải sao,” Cô út cười ngặt nghẽo, “Cô mời hai đứa ăn cơm, về sẽ mời ngay, cháu muốn đi đâu thì đi đó.”
Đinh Tễ bước đi chậm lại, Lâm Vô Ngung cũng đi chậm theo, đi tới cuối cùng của đội ngũ gia đình.
“Đậu má,” Đinh Tễ thấp giọng nói, “Chuyện này… làm sao tôi cứ cảm thấy có gì đó sai sai?”
“Tôi cảm thấy cô út của cậu thực sự đã biết được gì đó rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước kia cô có hay nói với cậu những chuyện như có bạn gái này kia không?”
“Cô ấy không quản,” Đinh Tễ nói, “Học tiểu học tôi nhận được thư tình, đặc biệt không vui, cô còn cười nhạo tôi, mọi người trong nhà tôi đều không quan tâm tới việc có yêu sớm hay không.”
“Nếu như cậu…  thực sự khó khăn… ” Lâm Vô Ngung do dự, nhỏ giọng nói, “Hay là… “
“Không,” Đinh Tễ trả lời rất dứt khoát, “Không thể nói lúc này được, thực sự không ổn thì ngày cuối cùng tôi sẽ thăm dò cô út tôi một chút, tìm cơ hội nói chuyện riêng.”
“Tôi đi cùng cậu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không cần,” Đinh Tễ nói, “Cậu đừng quan tâm tới chuyện này.”
“Cậu có ý gì vậy?” Lâm Vô Ngung sững sờ, “Chuyện này không liên quan gì tới tôi sao?”
“Chuyện này thực sự không liên quan gì tới cậu,” Đinh Tễ nhìn anh, “Tôi yêu cậu mới là chuyện có liên quan tới cậu.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, rất lâu cũng không nói gì.
“Không phải tôi muốn bỏ cậu qua một bên mà,” Đinh Tễ có hơi nóng ruột, “Tôi chỉ cảm thấy…”
“Tôi biết,” Tay Lâm Vô Ngung vòng qua sau lưng cậu, khẽ xoa xoa mấy cái, “Tôi biết mà.”
“Dù sao tôi cũng sẽ giải quyết tốt.” Đinh Tễ nói, “Tôi không phải là người sợ chuyện.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Bỏ tay ra, sờ xong rồi còn tiếc không muốn buông tay?” Đinh Tễ nói.
“Cậu không phục thì có thể sờ lại mà.” Lâm Vô Ngung thu tay về, anh thực sự không cố ý.
“Cậu biết xấu hổ chút đi.” Đinh Tễ liếc mắt nhìn anh, “Tôi muốn sờ còn sờ không được sao?”
“Nếu cậu nói như vậy…” Lâm Vô Ngung bật cười.”
“Dừng lại đi.” Đinh Tễ nhéo hông anh một cái.
Còn chưa chạm vào, cô út đột nhiên quay đầu lại: “Có phải xếp hàng trước không?”
Tay Đinh Tễ run lên, nhanh chóng do dự xem là nên thu tay về ngay hay là nên thản nhiên tiếp tục, trong một giây có lẽ có thể suy nghĩ qua lại hơn tám trăm lần.
“Có ạ.” Lâm Vô Ngung chậc một tiếng, nhéo một cái lên tay Đinh Tễ, nhéo rất mạnh, “Dù sao một lần chơi bạch tuộc cũng được nhiều người, có lẽ không phải xếp hàng quá lâu.”
“Au…” Đinh Tễ liên tục chà xát cánh tay.
“Cái này chỉ trẻ con mới thích chơi, mấy đứa muốn chơi thì xếp hàng đi, nếu không thì để bé Đậu Xanh tự xếp hàng.” Cô út cười nói, quay người lại.
Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Tới nơi rồi, quả thực là không có nhiều người xếp hàng, bởi vì trò bạch tuộc quá trẻ con, chỉ có Lưu Kim Bằng và bé Đậu Xanh muốn chơi, thêm cả bà nội nữa.
Bà nội đương nhiên là không thể đi, cho nên Lưu Kim Bằng dẫn bé Đậu Xanh đi xếp hàng.
Lâm Vô Ngung đi tới nhà hàng bên cạnh mua Hamburger và đồ uống.
Đinh Tễ không đi theo, không cần cầm nhiều đồ, giống như ngày thường chơi chung với Lưu Kim Bằng, chắc chắn cậu sẽ không đi theo, nếu như hai người đều không chịu đi thì sẽ phải quăng tiền xu.
Sau khi Lâm Vô Ngung đi rồi, mọi người tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn những người trên bạch tuộc vừa cười vừa hét.
Cô út ngồi xuống ghế dài, Đinh Tễ nói với bà nội lát nữa sẽ ngồi ngựa gỗ quay, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu muốn nghe xem cô út có lời nào muốn nói không.
“Lát nữa cháu quay video cho bé Đậu Xanh nhé.” Cô út nói, “Bọn cô quay đều không đẹp, bình thường cháu hay chơi thứ này.”
“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu, lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm bé Đậu Xanh đang xếp hàng trước.
“Đi chơi mấy ngày liền, chắc chắn phải mất không ít tiền, hóa đơn ngày hôm qua đều do cháu và Lâm Vô Ngung thanh toán hả? Khi chú đi thanh toán người ta nói đã trả cả rồi,” Cô út dựa vào vai cậu, “Trước khi đi bảo chú đưa lại cho cháu ít tiền, hai đứa đều là sinh viên, đừng tiêu xài phung phí.”
“Không phung phí,” Đinh Tễ nói, “Bọn cháu đều có học bổng.”
“Học bổng đâu có bao nhiêu, sao đủ cho hai đứa tiêu được,” Cô út xua tay, “Cháu đấy, là người lớn rồi, trưởng thành rồi, nhưng cũng không hoàn toàn là người lớn.”
Đinh Tễ cảm thấy trong lời của cô út có hàm ý, nhưng cậu không có chứng cứ.
“Nếu không đủ tiền phải nói với người nhà đấy, biết chưa.” Cô út nói, “Có việc cũng phải nói với người nhà, bây giờ ở xa nhau, cô càng lo lắng hơn, sợ cháu coi mình là người lớn rồi, không muốn để cho người nhà lo lắng.”
Đinh Tễ cúi đầu cười, ngón tay ấn trán, nhìn viên đá nhỏ dưới chân mình: “Tại sao lại đột nhiên nói những thứ này, nghe như kiểu ngày mai cô phải đi ấy, đây là lời dặn dò trước khi tiễn biệt ạ?”
“Cháu phiền quá,” Cô út đẩy cậu một cái, “Nghĩ ra thì nói thôi, lỡ như tới lúc đi cô lại quên mất định nói gì thì sao!”
Đinh Tễ chưa từng cảm thấy tốn sức lực như bây giờ, ở chung với người nhà, cậu luôn thoải mái tự nhiên, cho dù là cãi nhau, bị đánh, cậu vẫn luôn thoải mái.
Cậu đã nghĩ mình có thể chống đỡ được mấy ngày, thuận tiện cũng nhìn xem có phải đúng là cô út đã phát hiện ra gì rồi không, nhưng lúc này cậu phát hiện đã không cần thiết phải gắng gượng nữa.
Cho dù cậu không mẫn cảm, cho dù trong lòng cậu không có bí mật nào thì nghe những lời này của cô út cũng nên có chút phản ứng, có giả ngốc thêm nữa cũng thực sự không che giấu được gì.
“Cô còn lời nào muốn nói nữa không ạ?” Đinh Tễ quay mặt nhìn cô út, “Cô nói luôn cả đi, tí nữa lại quên mất.”
Cô út cũng nhìn cậu, qua một lát mới bật cười: “Nếu nói thông minh, Tiểu Tễ nhà chúng ta thực sự là người thông minh nhất nhà.”
“Cô đừng nịnh cháu.” Đinh Tễ cười nói.
Cô út vỗ hai cái lên mông cậu: “Cô nói rồi cháu đừng để ý nhé, cô cũng chỉ đoán thôi.”
“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.
“Ảnh nền điện thoại của Lâm Vô Ngung, là ảnh của cháu phải không?” Cô út hỏi.
Đinh Tễ cảm thấy hô hấp mình như dừng lại mấy giây.
“Vâng.”
“Bé Đậu Xanh nói với cô,” Cô út cười cười, “Con bé nói thích ai mới đặt ảnh người đó làm hình nền, bạn học lớp nó đều như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.