“Nhanh lên, trả hết tiền đi,” Đinh Tễ kéo Lưu Kim Bằng đứng bên đường, “Phải gọn gàng, đừng để lại cái đuôi gì sau này lại phiền phức.”
“Ừ, tao có tính toán.” Lưu Kim Bằng gật gật đầu, “Con người của ‘chuẩn bị lên’ kia chơi được đấy, không bắt mày viết giấy nợ cũng không ra điều kiện với mày?”
“Không.” Đinh Tễ quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung vẫn còn đang ngồi bên bàn ăn bánh trứng.
“Vậy hay là mày không trả nữa.” Lưu Kim Bằng nói. “Cậu ta cũng không có bằng chứng.”
“Tao là loại người ấy sao?” Đinh Tễ chậc một tiếng.
“Chuyện này coi như tạm thời được giải quyết, mày cứ ổn định ôn tập,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao sẽ theo sát Lão Lục… lát nữa hai người còn đi ăn cơm à?”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Mày đi chung đi, cũng tới giờ rồi.”
“Không,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao ăn cơm với cậu ta không tự nhiên, khó chịu.”
“Có gì mà không tự nhiên?” Đinh Tễ nhìn cậu ta.
“Chính là người không cùng một thế giới, một loại vừa nhìn đã biết là vô cùng thông minh lại có giáo dục,” Lưu Kim Bằng tấm tắc vài tiếng, “Hơn nữa khi cậu ta nhìn người mày có biết tao có cảm giác gì không?”
“Hả?” Đinh Tễ cười cười.
“Chính là cậu ta vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy tận gốc tầng lớp của tao,” Lưu Kim Bằng nói, “Lúc ngồi chung với cậu ta tao luôn có cảm giác tổn thương tự tôn.”
“Mẫn cảm như vậy,” Đinh Tễ vỗ vỗ lên lưng cậu ta, “Được rồi, tùy mày.”
Trời mùa hè dễ cảm thấy không muốn ăn, chuyện mời Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-ngao/1346807/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.