🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vĩnh Xương quốc năm Diên Khánh thứ ba mươi.

Tại Đông cung, thái tử phi Cố Cửu Tư diễm sắc thiên hương đang ngả lưng ngồi bên thành giường. Chợt cơ thể nàng run lên từng hồi, không kìm được cơn nhộn nhạo đang trào lên nơi phế quản, Cửu Tư thổ huyết, ôm ngực đau đớn gập người, phủ phục.

“Mị Xuyên?”

Nàng thều thào gọi cung nữ thân cận nhưng không có tiếng hồi đáp.

Mùi máu tươi tanh nồng trong cuống họng thôi thúc nàng gượng dậy tìm ly nước ấm. Đường đường thái tử phi Đông Cung thế mà phòng Cửu Tư không có lấy một bóng người hầu.

Kì quái, mọi lần Mị Xuyên đều túc trực cạnh nàng, giờ sao cô ấy lại biến đâu mất dạng.

Căn phòng chẳng khá khẩm hơn lãnh cung là bao. Cửu Tư gượng đứng lên trong cơ thể gầy yếu nhiễm phong hàn đã lâu của nàng, đi về hướng ngự phòng.

Nào ngờ lính canh kéo từ đâu đến bao vây lấy nàng. Cửu Tư nhíu mày, kể cả khi bệnh, ở nàng vẫn toát ra vẻ đoan chính điển hình của một chính cung thái tử phi.

“Lưu công công, thế này là thế nào?”

Nàng đang hỏi người dẫn quân thình lình xông vào tiểu viện của nàng, Lưu Bồn.

Ông ta nở một nụ cười man di, quất cây phất trần.

“Các ngươi còn trơ mắt ra đó, không mau bắt lấy tội thần phản quốc!?”

Cửu Tư bàng hoàng điếng lặng. Sức vóc nam tử của thị vệ Đông cung dễ dàng chế ngự một nữ tử đang lâm trọng bệnh như nàng.

Nàng vẫn không tin vào tai mình, một đời gia tộc nàng liêm chính, một đời nàng là hiền thê kính cẩn, đoan trang làm dâu nhà Đế Vương chưa từng đắc tội ai, đột nhiên đem tội phản quốc trời đất bất dung đổ lên đầu nàng. Nàng không can tâm vẫy vùng.

Đám thị vệ thừa hiểu nàng đến hồi sa cơ lỡ vận, chúng ép nàng xuống, bả vai yếu ớt của Cửu Tư cũng vì thế mà lệch khớp, “rắc” một tiếng. Nàng đau đớn, ho không ngừng.

Còn đâu một đóa phù dung hoa của đế quốc?

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cửa ngoài, thái tử Yến Trác Vũ đột ngột xuất hiện, đó là phu quân nàng.



Ngỡ tưởng hắn chìa tay ra cứu Cửu Tư nào ngờ khi nhìn thấy Lưu Đổng Ngạc- biểu muội nàng tay trong tay cùng phu quân, Cửu Tư chết lặng. Đôi mắt hắn giờ đây chỉ còn sự thương hại đáng ghê tởm, nhìn nàng như một món đồ chơi bị ruồng rẫy.

Chỉ trong thoáng chốc, thế giới của Cửu Tư sụp đổ.

Nàng nhớ lại tháng trước, kể từ sau khi Đổng Ngạc đến thăm nàng liền đổ bệnh. Phu quân nàng lạnh nhạt. Giờ tra nam tiện nữ tay trong tay đến xem trò vui của nàng.

Uổng cho một đóa phù dung thanh cao, công dung ngôn hạnh, uổng cho một đại gia tộc với những công trạng lẫy lừng hiển hách...

Tiếng Lưu Bồn đọc thánh chỉ vạch tội nàng và gia tộc cứ thế dội vào trong trí óc Cửu Tư.

Mẫu tộc nàng giờ khắc này đều đã bị treo đầu làm gương cho thị chúng. Nương tình nàng đã đi cùng thái tử từ thuở hàn vi, Hoàng Đế ban cho nàng rượu độc, một cái chết không đau đớn.

Không đau đớn làm sao khi bị phu quân ruồng rẫy, khi bị phản bội, khi bị bán đứng và khiến gia tộc bị liên lụy?

Cửa gỗ vang lên từng hồi kẽo kẹt gai người, Cửu Tư vô hồn nhìn ly rượu độc mà lòng không có lấy tia cảm xúc.

Nàng thương cho phụ mẫu vì sự xuẩn ngốc của nàng mà bị liên lụy. Nàng thương Mị Xuyên và hơn mấy trăm, mấy ngàn mạng người vì Cố gia sa sút mà mất đi chốn dung thân thậm chí bỏ mạng. Nàng thương chính mình.

Nàng làm dâu nhà Đế Vương đến nay tròn tám năm. Không có lấy mụn con, bao giờ cũng chịu sự chỉ trích đến từ Kế Hậu Tiêu Cẩm Nguyệt. Nhưng đâu phải lỗi nàng, phu quân nàng chưa từng đụng vào nàng.

Hóa ra là do hắn không yêu nàng, đàn điếm sau lưng nàng. Tên khốn tra nam.

Vậy mà trước kia gia tộc nàng bợ đỡ hắn, cữu cữu nàng lời ngon tiếng ngọt trước Hoàng Đế, nâng hắn lên chức Thái Tử. Giờ đây tại ngoại thì qua cầu rút ván, đẩy cả gia tộc nàng đến cảnh diệt môn.

Tiếng cười khúc khích sảng khoái của tiện nữ và tra nam ngoài kia văng vẳng bên tai. Nàng đã sống một đời đầy uổng phí. Nàng quá tin người và nhu nhược, quá an phận thủ thường.

Một giọt huyết lệ lăn dài trên gò má người phụ nữ, nàng chầm chậm nâng ly và nốc cạn.

Nếu có thể cho nàng cơ hội được quay lại, nhất định nàng sẽ không giẫm vào vũng bùn lầy này một lần nào nữa. Nếu thời gian có thể đảo ngược, nàng nhất định sẽ khiến tên khốn Yến Trác Vũ phải trả giá.

Ông trời có đức hiếu sinh, không để phụ bạc đóa phù dung một đời lương thiện, bao trăn trở, uất hận của nàng đã được lòng trời thấu tỏ.

Tiếng cành lá lay động, tiếng những cơn gió khẽ khàng thổi qua gợi lại niềm thổn thức.



Bỗng có đóa hoa mai khẽ đáp xuống gò má Cửu Tư. Trong khuê phòng quen thuộc thuở nào, trên chiếc chõng tre mà buổi thiếu thời Cửu Tư mê mẩn, chợt tiếng Mị Xuyên vang lên, cô gái nhỏ thình lình xuất hiện trước mắt nàng;

“Tiểu thư, người mơ ác mộng sao?”

Nàng choàng tỉnh dậy và lao đến ôm chầm lấy tì nữ hầu cận.

Cô ấy còn sống.

“Tiểu thư, người đừng làm em sợ”, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, song Mị Xuyên vẫn cẩn trọng vỗ về nàng.

Có phải nàng đang ở âm ti không? Làm gì có âm tào địa phủ nào lại đẹp thế này. Làm gì có âm ti nào lại bày trí như khuê phòng của nàng khi xưa.

Những cơn đau thường trực không còn xuất hiện nơi lồng ngực, không còn là bốn bức tưởng chật hẹp thiếu sức sống ở Đông Cung, đây là Cố phủ của nàng. Nếu như đây là mơ, xin hãy mong cho nàng đừng tỉnh lại.

“Có phải đây là món quà cuối cùng trước khi ta đầu thai chuyển kiếp?”, nàng run run hỏi.

Mị Xuyên đần mặt, cô xoay người Cửu Tư xem xét trên dưới:

“Hỏng rồi, tiểu thư, người đụng đâu rồi? Sao lại ăn nói linh tinh hồ đồ thế này?”

Chân thật thế này thì không phải mơ. Đón lấy chiếc gương nơi cạnh bàn, nàng bàng hoàng khi thấy gương mặt mình của ngày trước. Không bệnh tật, không có dấu vết của năm tháng phôi pha...

“A Xuyên, năm nay đã là Diên Khánh thứ mấy?”

Cô nhóc xòe tay ra đếm rồi ngoan ngoãn gật đầu, trả lời:

“Dạ tiểu thư, Diên Khánh thứ hai mươi mốt ạ.”

Nàng đã trùng sinh, trở về thời điểm trước khi gả vào phủ đại hoàng tử Yến Trác Vũ.

Gương mặt thiên tư tuyệt sắc khẽ nở một nụ cười có phần chế giễu lại có chút nhẹ nhõm thở phào. Có thù tất báo, nàng không muốn sống một đời nhu nhược, an phận nữa.

Sinh ra ở thế gia, nếu không tự bảo vệ mình rồi sẽ có ngày người ta đâm sau lưng cũng chẳng biết. Kiếp này, nàng nhất định khiến hắn sống không bằng chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.