Vào ngày tết đó, Lạp mang đến nhà Giản Húc Cẩm Tiêu một đứa trẻ, còn bổ xuống một câu khiến hai người không thể nào tin nổi.
“Con của hai người.”
“Là trai.”
Giản Húc với Cẩm Tiêu sốc, mãi không thể tin nổi.
Lạp Vu sư lại nhẹ nhàng giải thích:“Con của hai nhóc thật mà. Ta đã kiếm cây tiên sống hơn trăm năm, lấy chút tinh… Của hai người rồi để nó trưởng thành, sau nửa năm nó đã nở hoa, đến cuối năm mới hoàn toàn nở rộ. Và hôm qua nó đã biến thành đứa trẻ.”
Cẩm Tiêu rùng mình nắm tay Giản Húc, “Vậy, vậy chẳng phải nó là, là yêu…sao?”
Lạp bực bội búng trán Cẩm Tiêu, “Ăn nói bậy bạ.” Y vuốt ve gương mặt trắng nõn hồng hào đang ngủ say của đứa bé, “Nó trở thành đứa trẻ, giống như con người ta sinh con ra vậy đó. Có khác gì lắm đâu?”
“Có khác thì chỉ khác là con người sinh con thì tự mình đẻ ra, còn đứa bé này lại sinh ra từ cây hoa trăm năm.”
Hình thức có thể không giống, nhưng cơ bản đều tương tự nhau.
“Khoan. Lạp nói đứa bé này là, là từ tinh… Sao mà…” Cẩm Tiêu lúng túng nói không nên lời.
Đinh Quân Ngọc cũng hơi không thể tin nhìn Lạp chằm chằm.
Lạp không chịu nổi giơ tay đầu hàng, “Có đúng một lần thôi. Là ta đã nói với nhóc Húc đó.”
Ba cặp mắt theo đó đều hướng về Giản Húc đăm đăm.
Giản Húc luống cuống, hắn có biết gì đâu? Hắn thật sự không biết mà.
Lạp đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nam/3558025/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.