Một tháng sau.
Cẩm Tiêu từ trường học trở về thì nghe thấy tiếng kêu khóc của Cẩm Kiều. Cậu nhíu mày, thầm thắc mắc, chẳng phải Cẩm Kiều đã chuyển đến sống ở thị trấn à? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
"Phải làm sao đây? Mẹ ơi, cứu con đi."
Cẩm Kiều nước mắt lã chã lắc lắc cánh tay mẹ mình.
Mẹ Cẩm hoảng hốt, "Đừng hoảng, chắc chắn sẽ có cách."
Cẩm Kiều bộ dạng tiều tụy, mặc quần áo cũ bẩn thỉu, gương mặt lấm lem nước mắt. Dáng vẻ chật vật như dân chạy nạn, đâu còn cái bộ dạng kiêu ngạo để mắt lên trời khi xưa?
Cẩm Tiêu nhíu mày, bình tĩnh hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có gì." Cẩm Kiều tựa như sợ mất mặt, lau nước mắt qua loa đáp.
Mẹ Cẩm bực bội cau mày, trừng Cẩm Tiêu một cái, "Không phải chuyện của mày." Mẹ Cẩm liếc Cẩm Tiêu, giọng điệu không tốt:"Về rồi còn không biết đường đi làm bữa trưa? Còn đứng đó là muốn làm biếng à?"
Cẩm Tiêu tâm lặng như nước, một chút quan tâm trong lòng cũng vì câu này mà bay sạch. Cậu đi về phòng, rồi đi vào bếp làm cơm.
Nghĩ đến bộ dạng chật vật khó hiểu của Cẩm Kiều cậu quả thật có chút lo, nhưng nếu người ta đã không muốn chia sẻ gánh nặng cậu cũng không tự tìm phiền phức.
Trong lòng không hiểu sao hơi bất an.
Mấy ngày sau đó, Cẩm Kiều cũng trở lại bình thường. Mặc quần áo đẹp, đi đi về từ đầu thôn đến cuối thôn.
Cẩm Tiêu nghi hoặc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nam/3556301/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.