Edit: Frenalis
Chớp mắt đã qua mấy ngày! Dần dần, Kiến Khang đã ở trong tầm nhìn
Càng đến gần Kiến Khang, các sĩ tộc lang quân càng thêm thả lỏng. Thực tế, trong thời chiến loạn này, hành trình thủy lộ của họ diễn ra thuận lợi hơn ngoài dự kiến.
Cứ theo tốc độ này, thì họ có thể đến thành Kiến Khang vào buổi chiều tối. Sau một năm phiêu bạt bên ngoài, nay trở lại nơi phồn hoa, Cơ Tự vô cùng xúc động, nên cũng thức dậy rất sớm.
Vừa bước lên đầu thuyền, nàng liếc mắt đã nhìn thấy mấy lang quân đang ngồi tao nhã trên sập, một bên để gió thổi bay tà áo, một bên uống rượu hát vang.
Những trường hợp như vậy, Cơ Tự là phụ nhân không thể tham gia. Nàng uể oải đi dạo một vòng, định quay về khoang thuyền thì đột nhiên nghe một lang quân kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Cơ Việt gặp nạn ở Bắc địa, thân chịu trọng thương không rõ tung tích?"
Cái gì?
Cơ Tự sững người, chậm rãi quay đầu lắng nghe.
Tạ Quảng thấp giọng nói: "Vâng. Tin tức này được truyền đến Nam địa một tháng trước, hôm nay chúng ta mới nhận được thư bồ câu!" Hắn nói thêm: "Hoàng đế hẳn cũng sắp nhận được tin tức!"
Mọi nơi chìm vào im lặng.
Một lát sau, một lang quân lên tiếng: "Quốc sư Bắc Nguỵ vô sự, mà quốc sư Nam triều ta lại xảy ra chuyện như vậy, các ngươi nói, đây có phải là dự báo của trời cao về vận mệnh quốc gia Nam triều chúng ta hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3508391/chuong-191.html