Edit: Frenalis
Vào tiết trời tháng Chạp, sông Trường Giang đã bước vào mùa khô, hầu hết các con thuyền đều đã ngừng hoạt động. Nhưng Cơ Tự lại vô cùng vui mừng, bởi vì điểm dừng chân hiện tại của họ chính là Kinh Châu Xích Bích.
Lần trước đến Xích Bích, Cơ Tự mới chỉ mười bốn tuổi. Khi đó, vì để tiếp cận Tạ Lang, nàng còn vắt hết óc sao chép bản cầm khúc của chàng. Mà nàng hiện tại đã gần hai mươi hai, cùng Tạ Lang tâm đầu ý hợp, trở thành phu thê.
Lần nữa đi vào chiến trường cổ trứ danh này, ánh mắt Cơ Tự sáng ngời. Nàng chưa kịp lên tiếng thì Tạ Quảng đã bước tới từ phía sau.
Tạ Quảng tiến đến bên cạnh Tạ Lang, thấp giọng bẩm: "Lang quân, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về Kiến Khang."
Tạ Lang ngẩn ra, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Là Lưu Nghĩa Khang?"
"Đúng vậy! Vừa mới nhận được tin tức, nói rằng Lưu Nghĩa Khang đã chiếm được thành Kinh Châu. Đồng thời, tất cả các con đường đến Kiến Khang đều đã bị chặn!"
Nghe tin này, Cơ Tự không khỏi kinh hãi, nhưng Tạ Lang lại tỏ ra bình thản. Chàng nhìn về phía xa xăm, mỉm cười nói: "Vậy thì ở lại Kinh Châu một thời gian. Vốn dĩ ta cũng muốn tìm cơ hội giải quyết chuyện bệ hạ luôn nhìn chằm chằm ta."
Nghe được những lời này của chàng, đám người Tạ Quảng tâm thần đại định, vui vẻ ra mặt đáp: "Lang quân nói chí phải."
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập lại vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3508387/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.