Edit: Frenalis
Tạ Lang cười nói: "Tất nhiên là làm xong."
Tạ Lang lần này đến Bắc Nguỵ, theo ý chỉ của hoàng đế là ngăn cản một vị tướng cấu kết với Lưu Nghĩa Khang xâm nhập phía Nam. Tuy nhiên, sau khi điều tra, Tạ Lang phát hiện ra trong số các tướng lĩnh Bắc Nguỵ, có tới năm sáu người chủ trương và ủng hộ việc xâm lược này.
Muốn ngăn cản ngay lập tức hành động của năm sáu vị tướng địch quốc là một việc vô cùng khó khăn. Cơ Tự không thể ngờ rằng Tạ Lang lại có thể hoàn thành nhiệm vụ tưởng chừng như không thể này trong thời gian ngắn ngủi như vậy.
Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã dần dần tiến đến cổng thành phía Nam. Mãi đến khi chiếc xe ngựa bình an vô sự đi qua cổng thành, Cơ Tự mới giật mình quay đầu nhìn lại.
Tạ Lang thấy nàng giật mình, chỉ mỉm cười không nói. Cứ như vậy, trong sự im lặng của Tạ Lang và sự nghi hoặc của Cơ Tự, xe ngựa rời khỏi thành Lạc Dương.
Lúc này trời đã tối, đoàn người liền nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại một quán trọ cách thành Lạc Dương không xa. Sáng ngày hôm sau, họ tiếp tục lên đường.
Dù là tối hôm qua hay hai ngày sau, hành trình vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi. Mãi đến chiều ngày thứ ba, khi đã đi xa thành Lạc Dương hơn trăm dặm, Cơ Tự mới quay đầu nhìn lại, không dám tin tưởng mà lẩm bẩm nói: "Cứ như vậy rời khỏi thành Lạc Dương rồi?"
Tạ Lang chỉ mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3508153/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.