Edit: Frenalis
Lão nhân phất phất tay, mọi người dần tản đi.
Chỉ chốc lát, căn phòng rộng lớn trở nên trống trải, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà chiếu vào, càng làm nổi bật hình bóng đơn độc của lão nhân.
Năm trước, Thôi Huyền đột ngột triệu tập hội nghị gia tộc, nói rằng hắn nhận được lời cảnh báo từ quốc sư Lưu Tống.
Phải nói rằng, lời cảnh báo đó đối với toàn bộ Thanh Hà Thôi thị là một lời sét đánh ngang tai.
Hơn một trăm năm trước, năm đó Thanh Hà Thôi thị không cùng các sĩ tộc như Vương - Tạ di chuyển về phương Nam, mà là chọn ở lại cố thổ, họ đã không còn đường lui! Trải qua một trăm năm, họ càng hiểu rõ đạo lý tiến thoái lưỡng nan trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt ở phương Bắc.
Mong mỏi hơn một trăm năm, cuối cùng họ cũng mong được một vị minh quân như Thác Bạt Đảo, người sẵn sàng tin tưởng và trọng dụng họ, ở nhiều phương diện đều thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối. Nhưng hiện tại Thôi Huyền lại nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thanh Hà Thôi thị nhất tộc ngay cả thi cốt cũng không còn!
Làm sao có thể tin được điều này? Bệ hạ rõ ràng trọng dụng họ như vậy, ở nhiều thời điểm, thậm chí có thể dùng cụm từ "nói gì nghe nấy" để hình dung. Hơn nữa, những năm gần đây, Thanh Hà Thôi thị dần dần trở thành đệ nhất đại tộc Bắc địa, điều này không thể không kể đến sự tin tưởng và trọng dụng của Thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3508148/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.