Nhìn theo bóng Tạ Quảng khuất dần, Cơ Tự chậm rãi mềm mại ngã xuống trên giường.
Một đêm lại trôi qua.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Cơ Tự bàng hoàng nhận ra tin dữ nhiều lành ít về Tạ Lang đã lan khắp Kiến Khang. Nàng ngồi trên xe lừa ra ngoài, nơi đâu cũng thấy cờ trắng tang tóc, tiếng nhạc bi thương vọng ra từ các gian lầu các.
Đi một lúc, Tôn Phù cất tiếng hỏi từ bên ngoài: "Tiểu cô, chúng ta đi đâu?" Giọng Tôn Phù nghẹn ngào, cùng với Tần Tiểu Thảo và mọi người, từ khi nghe tin về Tạ Lang, họ chìm trong nỗi bi thương cùng bất lực không nói nên lời.
Nghe Tôn Phù hỏi, Cơ Tự khẽ nói: "Đi đến Thanh Viễn tự đi." Thanh Viễn tự là nơi Cơ Tự và Tạ Lang đính ước, không hiểu sao, hôm nay Cơ Tự lại muốn đến đó nhìn lại.
Chỉ chốc lát sau, Tôn Phù đã đưa Cơ Tự đến Thanh Viễn tự. Nàng bước xuống xe lừa, kéo thấp vành mũ che mặt, từng bước tiến vào bên trong.
Vừa bước lên con đường rợp bóng cây dẫn vào chùa, tiếng cười nói vang vọng từ phía trước lọt vào tai Cơ Tự. Vài bước sau, nàng liếc mắt nhận ra Trương Hạ Chi đang cùng mấy con cháu thế gia cao đàm khoát luận*.
(*cao đàm khoát luận: thể hiện kiến thức uyên thâm, hiểu biết sâu rộng bàn luận về một vấn đề nào đó)
Kể từ sau khi trở thành phụ nhân, căn cốt nội mị của Cơ Tự hoàn toàn bộc lộ ra. Mỗi hành động giơ tay nhấc chân của nàng đều toát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507882/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.