Edit: Frenalis
Từ khi biết tin Tạ Lang bị áp giải về Kiến Khang, mẫu thân của Tạ Lang ngày ngày chỉ biết quỳ gối trong am ni cô, cầu nguyện cho con trai.
Bà như người mất hồn, cả ngày chỉ gục mặt xuống đất, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lấy lại tinh thần, Tạ mẫu lại quỳ lạy trước tượng Phật, trán áp sát xuống đất, không tiếng động khẩn cầu.
Dù lòng đau như cắt, nhưng đây là điều duy nhất bà có thể làm. Bà còn có rất nhiều thế lực, cũng có rất nhiều nhân mạch, nếu hành động, có thể khiến triều đình Kiến Khang rung chuyển.
Nhưng bà cái gì cũng không thể làm.
Từ Ngụy Tấn đến nay, trải qua vài trăm năm, phần lớn các vị đế vương đều hoang đường vô sỉ, tàn bạo giết chóc, chiếm đến chín phần mười trong số các hoàng đế.
Suốt vài trăm năm qua, các vị đế vương đều có một điểm chung, đó chính là một khi kích phát bạo tính của bọn họ bởi những âm mưu phế truất, hoặc là bị đại thần giết chết. Họ sẽ bất chấp hậu quả mà cầm đao lên đem sĩ tộc đã chọc giận họ đồ sát sạch sẽ. Trong vòng 200 năm, không ít sĩ tộc danh tiếng, không ít môn phiệt hùng mạnh đều vì tính sai lầm mà bị hủy diệt bởi sự hoang đường của các vị đế vương này.
Do đó, chúng sĩ tộc đã sớm hình thành lệ thường, đó là khi đế vương nhắm vào một sĩ tộc nào đó, gia tộc sẽ không ra mặt can thiệp. Chỉ có thể dựa vào bản thân mà tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3507691/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.