Edit: Frenalis
Phía đông thành Dương Châu, trong một ngôi nhà.
Hơn mười bộ khúc với vẻ mặt nghiêm trọng canh gác trong sân, mắt hướng về phía căn phòng phía trước.
Một lúc sau, một vị nho sĩ trung niên bước ra từ căn phòng.
Vừa nhìn thấy vị nho sĩ ấy, đám bộ khúc vội vàng tiến đến, chưa kịp lên tiếng thì vị nho sĩ đã vội vàng nói nhỏ: "Ngài ấy đã tỉnh."
Mọi người vui mừng khôn xiết, không nói một lời liền xông vào phòng.
Thôi Huyền đang nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt. So với trước đây, hắn lúc này trông rất tiều tụy, khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ giờ đây trắng bệch, môi cũng trắng bệch vì chảy máu quá nhiều, rõ ràng hắn đã bị trúng độc, ở huyệt nhân trung và trên mũi còn có một mảng màu xanh đen.
Trước biểu tình bi phẫn của mọi người, Thôi Huyền yếu ớt mím môi, khàn giọng hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"
"Tình hình rất không tốt." Một bộ khúc trầm giọng nói: "Hiện tại thành Dương Châu đã phong tỏa hoàn toàn, người của chúng ta đi dò la một chút, phát hiện tất cả đại phu đều bị quận thủ Dương Châu khống chế, các tiệm thuốc cũng có quan binh canh gác, ngay cả Hư Minh Tông Sư cũng được mời đến phủ của quận thủ!". Lặng đi một chút, bộ khúc khàn giọng nói: "Tên hoàng đế Nam triều này, xem ra là đã hạ quyết tâm muốn giết đại nhân !"
Thôi Huyền lại cười, hắn thì thào: "Hoàng đế Nam triều hai năm nay chuẩn bị sẵn sàng, đã có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3506985/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.