Edit: Hàn Vũ Phi
Cơ Việt nắm lấy tay Tạ Lang.
Theo tiếng huýt sáo lanh lảnh của Tạ Lang, chú ngựa dưới thân chàng chạy băng băng, khiến bầy ngựa trên sườn núi cũng nhao nhao chạy theo.
Tạ Lang phóng ngựa chạy một lát, bỗng siết dây cương, quay đầu nhìn chăm chăm chân trời phía Tây. Trong tiếng vó ngựa ồn ào, chàng bỗng cất tiếng, "A Tự."
Cơ Việt bị chàng ôm trong lòng ngẩng đầu nhìn chàng.
Tạ Lang không hề nhìn lại Cơ Việt, vẫn chăm chú nhìn chân trời, hồi lâu sau mới nói tiếp, "A Tự, từ lúc ta hiểu chuyện đến nay, một khi đã quyết định sẽ không hề do dự!" Chàng cúi đầu, nhìn xoáy vào đôi mắt đen láy của Cơ Việt, không kiềm được đưa tay mơn trớn cánh môi như hoa của nàng, giọng buồn bã, "Mẫu thân ta từng nói, nếu năm ngoái ta dám đối mặt nàng nói lời từ biệt, mới là kiên quyết không quay đầu. Hôm đó, ta chọn không từ mà biệt, e rằng đã phạm vào "tham ái"." Lát sau, Tạ Lang khàn giọng thì thầm, "Hiện giờ ta cảm thấy, lời nói này của mẫu thân rất chính xác."
Cơ Việt chậm rãi kéo tay chàng xuống, giọng khẽ khàng, "Đã muộn rồi, chúng ta về thôi."
Tạ Lang nhìn Cơ Việt, một lúc lâu sau mới trả lời, "Được."
Tiếp theo, hai người ngồi xe lừa về thành Dương Châu, còn Tạ Quảng thì ở lại xử lý một nghìn con ngựa kia cho Cơ Việt.
Thôi Huyền luôn miệng bảo tặng bầy ngựa này cho Cơ Việt, nhưng rõ ràng hắn muốn Cơ Việt bẩm báo việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/3506803/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.