Cơ Tự ngẩng đầu nhìn Tạ Lang, đôi mắt trong suốt in bóng trời sao, rồi từ từ đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay chàng. Tạ Lang cũng cầm lấy tay nàng thật chặt, nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Nàng ra vẻ điềm tĩnh quay người bỏ đi, tiếng cười trầm thấp của Tạ Lang truyền đến: "Có vẻ A Tự nghĩ thông rồi thì phải?"
Cơ Tự không trả lời chàng, vừa bước vào doanh trướng đã thấy hai thùng nước bốc hơi nghi ngút đặt cạnh nhau, mặt bỗng chốc nóng rang, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Tạ Lang vừa nhìn Cơ Tự đăm đăm vừa ra lệnh buông màn trướng xuống, bảo tỳ nữ và bộ khúc canh gác bên ngoài. Cơ Tự quay lưng về phía chàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y.
Bộ váy xuân trên người Cơ Tự được chia thành hai lớp, vì vậy khi chiếc váy ngoài vừa trượt ra, liền để lộ chiếc cổ ngọc, bờ vai trắng ngần, và xương quai xanh thanh mảnh.
Như cảm nhận được nỗi thảng thốt của chàng, Cơ Tự vừa chầm chậm cởi váy vừa nũng nịu nói: "A Lang, chúng ta làm một giao dịch nhé?"
Giao dịch gì cơ?
Trong cảnh hơi nước lượn lờ và ánh nến soi tỏ, nàng vừa giở mỹ nhân kế mê hoặc chàng lại vừa thốt ra từ "giao dịch" ư?
Trong thoáng chốc, nhịp tim vốn đang rộn ràng của Tạ Lang lập tức quay về tĩnh lặng, ánh mắt thôi quyến luyến, cất giọng ôn hòa: "A Tự muốn giao dịch gì?"
Cơ Tự không vội trả lời, chỉ khom người chậm rãi cởi nốt chiếc váy ngoài, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431517/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.