Một cơn đau nhói đã đánh thức Viên Nhàn. Khi mới tỉnh lại, ả vẫn khá mơ hồ, còn tức giận với bàn tay đang lướt trên người mình: Ả tỳ phụ nào lại có động tác thô lỗ thế này?
Nhưng ý niệm này vừa lóe lên, Viên Nhàn dần dần tỉnh táo lại, phát hiện gian phòng này rất lạ, hơn nữa còn có một gã đàn ông đang đè trên người mình, tiếng cười dâm đãng xung quanh vừa ồn ào vừa khả ố.
Viên Nhàn quay phắt đầu lại, trông thấy Lâm Giang vương đang trần truồng đè trên người mình thúc hùng hục, và đám đàn ông thô kệch quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ ngầu kích động đứng xung quanh nhìn mình hau háu.
Sau đó nữa, ả mới cảm nhận được động tác của Lâm Giang vương trong cơ thể mình, cũng như đôi tay đang kéo tay ả về phía sau.
Không, không, đây không phải sự thật!
Á thét lên trong tình cảnh vô cùng phẫn nộ và không dám tin: "Lâm Giang vương, ngươi dám đối xử với nữ nhi của Trần Quận Viên thị ta như thế sao?"
Viên Nhàn cho rằng ả đã bộc lộ sự phẫn nộ rõ rệt, giọng cũng đủ uy nghiêm, vậy mà khi vừa dứt lời, Lâm Giang vương đang đè trên người ả liền cười sằng sặc đến nỗi không thở ra hơi. Gã thô lỗ sờ soạng Viên Nhàn, thở hồng hộc vừa thúc người vừa ra vẻ đắc ý: "Lần này quả nhiên giống hệt. Chẳng những dáng vẻ giống ả tiểu cô Viên Nhàn của Trần Quận Viên thị, da dẻ cũng mịn màng giống đám sĩ tộc, ngay cả giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431509/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.