Chương trước
Chương sau
Viên Nhàn xuống xe, nước mắt lưng tròng chạy đến bên cạnh xe lừa Tạ Lang.

Trong mắt nhóm Tạ Quảng, Viên tiểu cô luôn là người thanh tao trầm ổn, thấy ả lã chã chực khóc như vậy họ cũng không khỏi giật mình.

Tạ Lang vén rèm xe lên, ân cần hỏi thăm: "A Nhàn sao vậy?"

Viên Nhàn nghe thấy chàng quan tâm liền khóc như mưa, chàng lập tức bảo xe lừa dừng lại, nhận tấm khăn tay từ Tạ Quảng đưa cho ả: "Đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội nói ta nghe."

Viên Nhàn định cất lời, nhưng thấy nhóm Tạ Quảng khá gần bèn im lặng. Tạ Lang ra hiệu cho mọi người lui hết về sau, để lại khoảng riêng tư cho hai người. Lúc này ả mới ra vẻ kiên cường lau nước mắt, trông mong nhìn Tạ Lang: "Thập Bát ca ca, Đổng Thánh Thủ vừa xem mạch cho muội, nói đường con cái muội gặp khó khăn..." Nói đến lời này ả lại không kiềm được, để mặc nước mắt tuôn trào.

Viên Nhàn là người thông minh, dù vạn lần không muốn việc này truyền đến tai Tạ Lang, nhưng hôm nay có rất nhiều phu nhân chứng kiến, có muốn cũng không thể che giấu được, cũng bởi lý do đó nên ả mới không mảy may do dự chạy đến tìm chàng.

Đối với một nữ nhân, bất lợi trong đường con cái chính là chuyện đau khổ nhất, Tạ Lang thở dài, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo, ta sẽ để ý, tìm danh y giúp muội."

Viên Nhàn gật đầu liên hồi, rưng rưng nhìn chàng, nhút nhát nói: "Thập Bát ca ca, nếu có tin tức của Hoàng công, huynh có thể thông báo cho muội một tiếng được không?" Dĩ nhiên Hoàng công là danh sĩ kiêm danh y, Viên Nhàn chắc chắn không mời được rồi, thật ra ý ả muốn nhờ Tạ Lang mời Hoàng công xem bệnh giúp ả mà thôi.

Chàng cũng hiểu ẩn ý này, lập tức gật đầu: "Ta sẽ lưu ý."

Nhận được lời hứa của chàng, Viên Nhàn thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười thật tươi với Tạ Lang rồi thoáng nhìn đoàn xe nối đuôi nhau dài lê thê bị ngăn lại trên phố đã lâu, ngại ngùng nói: "Vậy, A Nhàn cáo lui ạ." Nói xong liền yên lặng ra về.

Đối mặt với bất trắc như thế mà tiểu cô này vẫn có thể cười được, trong phút chốc ngay cả Tạ Quảng cũng cảm thấy dáng vẻ nuốt nước mắt chịu đựng của Viên Nhàn thật khiến lòng người ta tan nát. Cho đến bây giờ, Viên Nhàn vẫn luôn thức thời, nói năng hành xử đều khéo léo như thế. Hơn nữa, tuy rằng dáng vẻ ả không xuất chúng, nhưng mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười luôn đúng lúc đúng thời điểm nên lúc nào cũng được lòng người khác.

Nhìn bóng lưng Viên Nhàn lùi ra, Tạ Lang thầm nghĩ: Đây chính là tiểu cô thế gia đại tộc được giáo dục điển hình. Từ bé chàng đã tiếp xúc với quá nhiều tiểu cô như thế. Thế nên dù biết rõ Viên Nhàn có tình cảm với mình, cũng biết Trần Quận Viên thị và gia tộc mình xem như môn đăng hộ đối, nhưng từ lúc hiểu chuyện đến nay, chàng không hề có chút cảm giác nào với sự ái mộ của mấy tiểu cô này. Với chàng, kiểu từng hành động cử chỉ đều tính toán lòng người, đều hoàn hảo đúng mực như vậy quá vô vị. Nó hệt như những hoa văn được dệt trên gấm, tuy đẹp thật nhưng hết sức giả tạo.

Đưa mắt nhìn xe Tạ Lang rời đi, Viên Nhàn lại trở về phủ. Lúc này trong phủ đã hỗn loạn cả lên, Viên Chu thị đã nửa điên nửa dại vì chuyện con trai mình, vừa vào viện đã nghe thấy mụ khóc lóc chửi rủa thóa mạ đủ người, điều này khiến ả hết sức đau đầu. 

Viên Nhàn chỉ biết đã ký thác hết hi vọng của mình vào Tạ Lang, vì vậy đau khổ ở nhà đợi ba ngày không thấy tin tức gì cả, ả lại cất công chạy đến Trần Quận Tạ thị, cầu kiến chàng.

Lúc Viên Nhàn đến, Tạ Lang đang ngồi trong vườn hoa, trước mặt là mười mấy ca kỹ tuyệt sắc do Trần Thái Xung mang về từ Lạc Dương hiến tặng, nhưng chàng không hề chú ý đến bọn họ, chỉ nhàn nhã khẽ nghiêng đầu, quan tâm đến chồng sách đang đọc bên cạnh. Nghe tỳ nữ bẩm báo, chàng giơ tay lên cho nhóm ca kỹ lui xuống.

Khi nãy vừa thấy mấy ca kỹ kia vừa liếc mắt đưa tình với chàng, vừa cất giọng trong trẻo hát bài dân ca Bắc Ngụy bằng giọng Lạc Dương, lại thêm bốn tỳ nữ dung mạo hơn người hầu hạ bên cạnh Tạ Lang, lòng Viên Nhàn càng căm ghét hơn, không khỏi thầm nghĩ: Chờ đến ngày ta trở thành chính thê của Thập Bát lang, nhất định sẽ bán phứt đám nữ tử này đi. 

Rồi lại nghĩ đến Cơ thị nữ, ả rủ mắt ra mỉm cười tao nhã, bụng thầm tính toán: Nghe nói bệ hạ đã cho gọi Cơ thị nữ vào cung rồi, thiên tiên như Thập Bát lang mà ả Cơ thị kia dám mơ tưởng ư? Hừ, lần này coi như đã diệt trừ được một mối họa.

Viên Nhàn nghĩ ngợi miên man một hồi mới chậm chạp ngẩng đầu lên định hành lễ, nhưng chạm phải ánh mắt sắc bén của Tạ Lang, ả sợ đến mức vội vã cúi xuống. Có điều ả đã nhanh chóng bình tâm lại, nhún chào yêu kiều thưa: "Thập Bát ca ca."

Tạ Lang không hề đáp lời, vẫn nhìn ả chằm chằm, lâu đến mức cả người Viên Nhàn run rẩy. Khi ả cố gượng gọi "Thập Bát ca ca" lần thứ hai, Tạ Lang mới cất lời, giọng rất khó tin: "Mới vừa rồi ta còn nghĩ có lẽ ngươi không dám đến đây gặp ta nữa đấy chứ."

Câu nói của chàng rất thản nhiên nhưng Viên Nhàn lại như bị sét đánh bên tai, sắc mặt tái mét, răng va vào nhau lập cập.

Chàng nhìn thêm lát nữa mới khẽ thở dài: "Nữ nhi thế gia đại tộc... tâm cơ đều lệch lạc quá rồi." 

Giọng Tạ Lang khá uể oải. Chàng lại nghĩ đến Vương Ly của Lang Gia Vương thị, càng không hiểu mấy quý nữ sĩ tộc này nghĩ gì nữa. Họ được muôn vàn ưu ái, dù sống thế nào cũng rất tự tại, nhưng tại sao lúc nào cũng vắt óc tính kế hãm hại người khác làm gì?

Bấy giờ toàn thân Viên Nhàn đã ướt rượt mồ hôi lạnh.

Tạ Lang dời mắt đi, gõ ngón trỏ lên quyển sách trên bàn: "Không ngờ Viên Nhàn ngươi cũng có một vài thuộc hạ là cao nhân nhỉ? Chậc chậc, giả mạo nét chữ của Tiêu Đạo Thành, giả mạo nét chữ của Cơ Tự, bút tích quả thật là giống y như đúc!"

Mới nghe đến đây, thân thể Viên Nhàn mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Thời khắc này trong đầu ả chỉ có một ý niệm: Chàng biết rồi, chàng đã biết thật rồi!

Giọng Tạ Lang vẫn truyền đến: "Nếu không phải lần này công chúa An Hoa và Nghĩa Vũ vương phu nhân đều nhằm vào Cơ Tự, ta cũng không nghĩ đến việc điều tra đâu. Trên thế gian này, thật đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

Chàng ngừng lại cảm khái rồi mới thong thả nói tiếp: "Viên Nhàn, ngươi và mẫu thân người giả mạo nét chữ của Tiêu Đạo Thành, lừa Cơ Tự đến Túy Nguyệt lâu, muốn mượn tay Lâm Giang vương hủy hoại nàng. Nếu không phải khi đó Tạ Quảng cũng có mặt, e rằng cái bẫy mẹ con ngươi bày ra đã thành công rồi. Một kế không được nên ngươi lại bày thêm kế nữa, lần này ngươi lại xúi bẩy công chúa An Hoa và Nghĩa Vũ vương phu nhân, một lòng muốn đẩy nàng vào cung thái tử. Nếu không phải trùng hợp ta ở đấy, chắc rằng A Tự đã không thoát thân được." Chàng chợt nén giọng thật khẽ, "Từ trước đến nay ngươi luôn thể hiện mình hiền lành lễ độ, theo lý giờ phút này ta rất thất vọng về ngươi mới đúng. Nhưng tại sao ta lại không hề thấy thất vọng gì cả nhỉ?"

Có lẽ chàng đã sớm biết, thật ra với lối sống của sĩ tộc như hiện nay đã không thể sinh ra được người thuần khiết nào nữa rồi. Theo Tạ Lang, trên thế gian này bất kể là tiểu nhân hay quân tử, hoặc là người dựa vào tâm ý bản thân cố gắng sống như Cơ Tự đều được xem là đơn thuần, cũng đáng được đối đãi bằng cả chân tình. Điều chàng căm ghét nhất chính là kiểu mặt người dạ thú thế này. Thậm chí, so với Viên Nhàn, Vương Ly còn có vẻ đơn thuần hơn nhiều.

Chàng đứng dậy, chắp tay sau lưng thong dong đi vài bước, sau đó quay lại nhìn Viên Nhàn đăm đăm một hồi mới cất lời: "Theo lý, ngươi là đích nữ của Trần Quận Viên thị, bất kể ngươi làm gì cũng không đến lượt ta xen vào. Nhưng tâm tính của ngươi quá ác độc, thả cọp về rừng chỉ để lại hậu hoạn khôn lường." Rồi chàng đặt tay lên quyển sách khi nãy, "Như vậy đi, gia tộc ngươi có một nhánh ở đất Thục đúng không? Ngươi trở về đất Thục đi, nơi đó có một vài am ni cô, ngươi cứ tùy chọn một am nào đó tu thân dưỡng tính, chờ một ngày ta chết hoặc quên mất chuyện này thì ngươi hãy ra ngoài rồi lập gia đình. Sao hả?"

Hiện giờ Viên Nhàn đã không còn hi vọng gì nữa, làm sao ả dám nói không được chứ? Ả bỗng quỳ mọp xuống đất, dập đầu vang dội với Tạ Lang vài cái mới nghẹn ngào cầu khẩn: "A Nhàn đã biết sai rồi, đều nghe theo huynh an bài, nhưng, nhưng phụ mẫu ta không biết chuyện gì. A Nhàn chỉ xin Thập Bát ca ca chừa cho A Nhàn một con đường sống, đừng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, cũng đừng kinh động đến người nhà muội. Thập Bát ca ca, muội cầu xin huynh đấy!"

Tạ Lang trầm mặc một lúc lâu, phiền muộn day mi tâm: "Điều này ta không thể hứa, tính tình ngươi quá hiểm ác, chuyện thế gian đều có căn có mạch, Trần Quận Viên thị nuôi dạy ra loại nữ nhi như ngươi, chỉ sợ bên trong đã rữa nát cả rồi."

Dứt lời chàng vung tay ra lệnh: "Đưa Viên tiểu cô trở về thôi!"

"Vâng!" 

Tạ Lang thuận tay giao quyển sách kia cho một bộ khúc đang đi đến. Trong ánh mắt tuyệt vọng và căm hận của Viên Nhàn, chàng hờ hững cất lời: "Cứ giao cho phụ thân Viên Nhàn nhưng thứ này, tiện thể nói luôn ý kiến của ta cho ngài ấy nghe."

"Vâng!"

Viên Nhàn vừa lùi xuống từng bước vừa nhìn Tạ Lang đăm đắm không rời. Ả không hiểu, quy luật sinh tồn trên thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, rất nhiều bậc trượng phu đều thích giết chóc, tại sao ả chỉ ám hại vài người đã bị Tạ Lang chán ghét như thế? Rõ ràng tâm tư của Cơ thị nữ kia cũng ác độc, cứ xem vào những lần phản đòn của ả ta đi, vừa ra tay đã không cho người khác cơ hội trở mình. Bản thân ả có hiểm độc đến mấy thì cũng ngang bằng với Cơ thị nữa kia thôi. Sao chàng lại yêu thích Cơ thị nữ, nhưng đối xử tàn nhẫn với ả?

Với lại để đề phòng Cơ thị nữ trả thù, từ trước đến giờ ả luôn làm việc cẩn thận muôn phần. Rõ ràng ả đã xóa sạch dấu vết, vậy Tạ Thập Bát điều tra ra được từ đâu, lại còn tường tận từng việc một nữa chứ?

Ả có khó hiểu bao nhiêu thì càng điên tiết bấy nhiêu. Nhìn bóng dáng Tạ Lang, Viên Nhàn căm hận ngút ngàn, ngày xưa ả yêu chàng sâu đậm, giờ đây lại hận chàng thấu xương.

Tạ Lang không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được ánh mắt Viên Nhàn oán độc cỡ nào. Chàng thật sự thấy mỏi mệt, bởi vì càng đi sâu vào tìm hiểu, Tạ Lang liền cảm thấy ngay cả căn cơ gia tộc mình, và cả giai cấp sĩ tộc hiện giờ đều thối rữa nát bươm.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tạ Quảng chạy tới vội vàng bẩm báo: "Lang quân, không tốt rồi. Mới vừa rồi bệ hạ đã cử người cưỡng chế đưa Cơ tiểu cô vào cung, chính Viên Nhàn đã mượn lời người khác xúi bẩy bệ hạ..."

Không đợi hắn nói xong, Tạ Lang đã quay phắt đầu lại, vừa sải bước vừa ra lệnh: "Tiến cung!"

***

Cơ Tự đúng là bị ép vào cung. Kể từ lễ Thượng Dĩ đến giờ, nàng luôn cảm thấy bất an, sau nhiều lần đắn đo bèn dứt khoát lan truyền tin Cơ Việt đã lên thuyền rời khỏi Kiến Khang. Quả nhiên Cơ Việt vừa đi thì bệ hạ đã ra lệnh cho Cơ Việt mang muội muội vào cung diện thánh.

Tuy giờ phút này nàng khá hoảng hốt nhưng không hề sợ hãi, ít nhất Cơ Việt đã đi rồi, hoàng đế không thể nào hạ chỉ bắt cả hai huynh muội cùng vào cung được.

Gần như vừa bước vào đại điện, nàng đã cảm nhận được vài ánh mắt nhìn mình chòng chọc. 

Hoàng đế đứng chắp tay trên điện, quan sát nàng một hồi mới hỏi: "Ngươi chính là Cơ Tự à? Ngẩng đầu lên nhìn trẫm xem!"

Cơ Tự ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Ánh mắt xung quanh ban đầu là trầm trồ, nhưng chỉ thoáng chốc đã trở thành tiếc thương. Tại sao lại như vậy? Bởi vì tuy dung mạo Cơ Tự lúc này đẹp vô song nhưng lại mang theo bệnh tật. Môi nàng tím tái, da dẻ xanh mét, thân thể yếu ớt, cho dù không cần đại phu bắt mạch cũng có thể nhìn ra tính mạng của Cơ tiểu cô này không kéo dài được bao lâu nữa.

Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm một hồi mới chậm rãi lên tiếng: "Cơ thị nữ, trẫm muốn làm mối cho ngươi, gả ngươi cho Lâm Giang vương làm phi, ý ngươi thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.