Lúc này, ở đoạn hạ lưu sông bỗng truyền đến tiếng cười đùa phấn khích, thu hút hết ánh nhìn của mọi người. Thừa dịp họ lơ đãng, Tạ Lang liền nắm tay Cơ Tự kéo đi, thoáng chốc bóng hai người đã khuất sau rừng đào.
Nhìn bóng dáng họ càng đi càng xa, mấy tiểu cô nãy giờ vẫn dồn hết chú ý vào Tạ Lang nước mắt ngân ngấn. Cho đến giờ, tuy tỳ nữ bên cạnh Tạ Thập Bát đều thuộc hạng tuyệt sắc nhưng ai ai cũng biết chàng chưa từng gần gũi với nữ nhân nào. Bởi vì điều này nên mặc dù năm ngoái Cơ Tự đã bị chàng bội tình bạc nghĩa, nhưng trong lòng đám khuê nữ hoài xuân kia đều có phần hâm mộ nàng. Còn hiện tại, chứng kiến Tạ Thập Bát đã chia tay rồi nhưng vẫn còn quay lại, chuyện này với tiểu cô có thân phận bình thường thì không sao, nhưng với nhóm tiểu cô thế tộc qua lại thân thiết với Tạ thị thì vô cùng buồn bã.
Tạ Lang dắt tay Cơ Tự đi sâu vào rừng đào, năm nay hoa đào nở sớm, cả khu rừng đều tươi hồng thơm ngát, đẹp không sao tả xiết.
Lúc Tạ Lang vẫn xăm xăm đi về phía trước thì bỗng nhiên Cơ Tự kéo tay chàng lại, nhìn chàng chằm chằm rồi cất giọng lạnh lùng: "Lang quân Tạ gia, người quá đáng rồi đấy!" Nhìn vào ánh mắt kiên định của Tạ Lang, Cơ Tự cười buồn rồi nhẹ nhàng nói tiếp, "Tạ Thập Bát, sau này đừng đối với ta như vậy, bản thân ta đã yếu tim còn nhát gan, thật sự không chịu nổi đâu."
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431500/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.