Trong lúc Cơ Tự đang mải ngắm nhìn khung cảnh lộng lẫy, xa hoa, trưng bày đầy ngọc ngà châu báu, thì bỗng nghe thấy giọng Ngu tiểu cô khinh khỉnh: "Cơ tiểu cô chắc hẳn chưa thấy qua các loại mỹ ngọc ở đây đâu nhỉ? Hay là ta thưởng cho cô một vài miếng nhé!". Kéo theo là tiếng cười khúc khích giễu cợt của đám tiểu cô khác.
Cơ Tự nhíu mày, quay đầu lại châm chọc nhìn Ngu thị nữ: "Có thể Ngu tiểu cô chưa từng nghe đến, một năm trước ta mượn bốn mười lăm nghìn vàng mua vài trang viên cửa hàng, hiện giờ giá của chúng đã tăng hơn gấp mười rồi. À mà cũng phải, Ngu tiểu cô chắc không rõ gấp mười lần là bao nhiêu đâu nhỉ. Nói trắng ra là thế này, tài sản mà thế tộc tích lũy hơn trăm năm chỉ bằng số tiền ta kiếm ra trong hai tháng thôi ấy."
Xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao: "Năm trăm nghìn vàng đấy!", "Còn nhiều hơn cả tài sản của một gia tộc nữa.", "Lợi hại thật!", "Thảo nào..."
Ngu thị nữ nghe Cơ Tự ám chỉ mắng mình ngu xuẩn, giận đến mức mặt mày trắng bệch, không ngừng nhìn về phía Viên Nhàn. Có điều, Viên Nhàn lại cụp mi, miệng hơi nhếch lên ra chiều mỉm cười, nếu chú ý kỹ sẽ thấy bàn tay nàng ta đang siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Qua một lúc, Viên Nhàn mới cất giọng đầy cao ngạo: "Chuyện kinh doanh buôn bán là chuyện của đám hạ nhân trong phủ. Nhà bọn ta có cha, có ông, trách nhiệm của bọn ta chỉ là để cho đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431462/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.