Cơ Tự tái mặt, vội vàng áp sát người vào vách thùng, chỉ chừa lại tấm lưng và bờ mông trắng nõn phía sau, mắt rưng rưng, sợ hãi hô lên: "Chàng, chàng đừng đến đây."
Thế mà Tạ Lang quả thật dừng bước lại, khiến Cơ Tự vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chàng chắp tay ra sau lưng, liếc mắt nhìn bên má nàng bị vài sợi tóc dính bết vào, rồi đến đôi môi anh đào tươi mọng, sau đó cũng từ góc độ này, chàng chuyển hướng nhìn vùng đồi tuyết dưới cổ kia.
Một hồi sau, chàng bỗng cất lời: "Ta vẫn cho rằng A Tự còn bé, hóa ra thật sự không còn bé nữa rồi."
Ý, ý chàng là sao? Mặt nàng đỏ bừng bừng.
Nàng càng quẫn bách, ánh mắt Tạ Lang càng trầm tĩnh như nước, ngắm nhìn một lúc chàng lại nói: "Tuy gương mặt A Tự mang vẻ đoan trang, nhưng giờ phút này sóng mắt lại có nét quyến rũ của phụ nhân, trái lại đẹp hơn các tiểu cô cùng lứa rất nhiều."
Nghe thấy chàng so sánh mình với những người khác, Cơ Tự nổi giận, trừng mắt gắt gỏng: "Sao chàng lại so sánh ta với phụ nhân khác, khoe khoang kinh nghiệm có nhiều nữ nhân của mình à?"
Tạ Lang bật cười khe khẽ, rồi bỗng cất bước đi đến gần Cơ Tự. Nàng chưa kịp quát mắng tiếp thì chàng đã đứng bên cạnh thùng gỗ, cúi đầu nhìn Cơ Tự đang trần như nhộng rồi.
Cơ Tự kinh hãi vội vàng áp sát người về phía trước, cố hết sức ép chặt ngực vào vách thùng.
Hơi thở của Tạ Lang hơi chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431426/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.