Cơ Tự giận thật rồi. Vì thế buổi tối hôm đó, nàng cố ý ở lì trong khoang Tạ Quảng đã sắp xếp cho mình, không chịu bước ra ngoài. Thậm chí lúc Tạ Quảng đến gọi nàng dùng cơm tối, nàng cũng giận dỗi không ăn. Điều này khiến Tạ Lang hơi buồn cười lẫn thích thú. Chàng lại phái hai người nữa đến mời, nhưng nàng vẫn đóng cửa không tiếp, cuối cùng đành phất tay cho những người đó lui xuống.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tạ Quảng, Tạ Lang vừa nhấm rượu vừa nói nhẹ: "Đừng lo, ngày mai nàng sẽ bình thường lại thôi." Rồi lại thì thầm, "Trong số những tiểu cô mà ta từng gặp, chỉ có Cơ A Tự là hờ hững vô tình nhất." Thay vì bảo là lẩm bẩm, thì nên nói là than thở bất đắc dĩ thì đúng hơn.
Tạ Quang đã hiểu, hắn nghĩ đến cách hành xử của Cơ Tự, lắc đầu thở dài rồi cũng thôi lo lắng đến nàng.
Quả nhiên giữa trưa hôm sau, khi thuyền lớn chính thức tiến vào con sông Trường Giang, Tạ Quảng vừa ra khỏi khoang thuyền đã thấy Cơ Tự ngồi bên mạn thuyền vui vẻ thưởng thức cảnh sông. Hắn bỗng thấu hiểu nỗi bất lực của lang quân nhà mình.
Đúng là khiến người ta nín nhịn đến hộc máu, Cơ tiểu cô này... Nói nàng không yêu thương Tạ Lang thì cũng không phải. Từ từng cái liếc mắt nheo mày, cử chỉ và lời nói của nàng, dù người ta có mù cũng cảm nhận được nàng đã rễ tình đâm sâu, tương tư tận xương rồi. Thế mà khi một tiểu cô đã có tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431413/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.