Cơ Tự soi gương rất lâu, cảm thấy đầu vẫn còn đau âm ỉ, lại nằm vật xuống giường ngủ tiếp. Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.
Thấy Cơ Tự im lặng dùng bữa, tư thái thong dong, vẻ mặt thỏa mãn, Tần Tiểu Thảo do dự vài lần bèn cất tiếng hỏi han: "Tiểu cô, tối qua người say khướt, bây giờ có khó chịu ở đâu không?"
Cơ Tự khe khẽ nói: "Đã thoải mái hơn rồi." Thoáng chốc nàng lại nhẹ giọng trách móc, "Có câu ăn không nói, ngủ không nói, ngươi cũng đọc không ít thi thư mà không biết quy củ này à? Nếu ra ngoài, để cho nhóm Tạ Quảng thấy sẽ cười chúng ta cho xem?"
Tần Tiểu Thảo trợn to mắt nhìn Cơ Tự, thầm nghĩ: Thế mà người còn có mặt mũi dạy bảo người khác cơ đấy! Tối qua người ăn nói ngông cuồng, thao thao bất tuyệt, khinh thường cả Khổng lão phu tử nữa cơ. Bây giờ mới lo bị người ta cười, chẳng khác nào mất bò mới lo làm chuồng.
Nhưng Tần Tiểu Thảo không dám nói ra những lời này. Nàng nghĩ, tiểu cô nhà mình xưa nay rất trầm tĩnh nhưng cũng chỉ là nữ tử khuê các, nếu người biết tối qua bản thân đã lảm nhảm những gì, nhất định sẽ xấu hổ đến mức đòi sống đòi chết cho xem. Ôi, đừng để người biết là tốt hơn.
Dùng bữa xong, Cơ Tự lấy khăn tỉ mỉ lau tay, rồi thay một trang phục sẫm màu, đội mũ sa đi ra ngoài. Tần Tiểu Thảo thảng thốt, vội vàng đi theo nàng lên xe lừa.
Xe lừa lăn bánh được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431344/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.