Một ngày thấm thoát trôi qua. Hôm sau Cơ Tự dậy khá muộn, nàng ngẩn ngơ nhớ lại giấc mơ đêm qua, dường như nàng mơ quay lại thời còn bé, thấy phụ thân ngồi trong thư phòng lẩm bẩm “bảo tàng” gì đó.
Bảo tàng nào nhỉ? Cơ Tự lắc đầu để xua đi cảm thấy đau âm ỉ, nàng vừa day ấn đường vừa nghĩ: Dạo gần đây mình đúng là bị tiền bạc làm mờ mắt rồi, ngay cả nằm mơ cũng thấy bảo tàng.
Đúng lúc này có tiếng bước chân vang ngoài cửa hiên, chốc lát sau Dữ Trầm cất lời bẩm báo: “Nữ lang, lang quân Chu Ngọc đang đứng ngoài cổng, bảo rằng mời người đi ngắm cảnh ạ.”
Nàng vội đứng lên, giang ra hiệu cho Nguyệt Hồng khoác áo choàng cho nàng, quay đầu lại căn dặn: “Gọi thêm mấy người ở chân núi đến hầu ta.”
“Vâng.”
Lúc Cơ Tự ngồi xe ra xuống cổng phủ ở chân núi đã thấy ngay lang quân có phong thái ngọc thụ lâm phong, đứng khoanh tay ở đấy. Giống như lần trước, Chu Ngọc mặc áo bào tay rộng, mỗi khi gió thu thổi qua, cơ thể cao gầy phiêu dật của hắn như muốn nương theo gió bay đi.
Cũng bởi vì cảnh sắc này nên người và xe đi ngang qua cổng nhà nàng đều chậm lại, có vài nhà còn lặng lẽ mở cửa hông ra, đâu đó loáng thoáng vang lên tiếng cười nói khúc khích của mấy thiếu nữ.
Cơ Tự ra hiệu cho Lê thúc đánh xe chạy đến, mỉm cười nói: “Chu lang quả thật chẳng kém gì Chu lang cả.”
Chu lang trước là chỉ Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-vo-song/2431276/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.