Đây chính là mộng tưởng của mỗi nam nhân, không phải nam nhân nào cũng có thể làm được, thậm chí người như thế vạn người chỉ có một. Đương nhiên, Lăng Phong chính là người mà trong cả vạn người chỉ có một đó., thậm chí là cả ngàn vạn người. Hắn có thể duy trì liên tục hai canh giờ phấn chiến, điểm này, quả thực là vô địch.
Lăng Phong trời sanh dị bẩm, bởi vậy cho dù căn bản võ công không cao, cũng sẽ từ tình huống gian nan mà bạo phát tiềm lực cực đại. Có lẽ đó chính là tác dụng của tâm lý háo thắng, cho nên Lăng Phong vẫn không có tụt lại phía sau.
Khi đoàn người trở về tới tiểu trấn dưới chân núi, Lăng Phong đã mồ hôi đầm đìa. Hắn hai chân mỏi nhừ, vốn định dừng lại nghỉ ngơi một chút, chỉ là nhìn người bên cạnh so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, vậy mà người ta đều không có la khổ kêu ngừng, mình làm sao có thể dừng lại? Càng huống chi trong đội ngũ còn có nữ đệ tử, nếu như mình tụt lại, thì thực là mất hết thể diện. Vì vậy, Lăng Phong vẫn cố gắng kiên cường. Hắn trong lòng hy vọng cấp thiết nhất là: mau dừng lại nghỉ ngơi một chút, cứ tiếp tục đi như thế này, chỉ sợ mình sẽ ngất mất.
Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu tựa hồ cũng nhận thấy các đệ tử cần phải được nghỉ ngơi, cho nên khi đoàn người ngang qua một bãi đất trống trước khách điếm, Hà Vĩ Thu liền nói:
- Các vị sư đệ sư muội, nghỉ ngơi uống miếng nước đã."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-su-nuong/180168/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.