Thân thể mềm mại của Hà Tĩnh Văn hơi run rẩy, đột nhiên nàng thở dài buồn bã:
“Oan nghiệt, thật là oan nghiệt mà… Là do kiếp trước ta đã tạo nghiệt sao…”
Lăng Phong hơi nhíu mày, nói:
“Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng việc chúng ta đến với nhau là oan nghiệt? Mọi thứ ta làm chưa chắc là đúng, nhưng cũng không phải sai hoàn toàn!”
Hà Tĩnh Văn vừa nghe Lăng Phong nói xong nhất thời như trở về hiện thực, nàng cố làm cho mình bình tĩnh hơn rồi nhẹ nhàng nói:
“Thế tử, có lẽ ngươi đã quá xúc động nên bị lửa dục làm mờ tâm trí rồi. Ta cũng không trách ngươi, lúc này quay đầu lại còn có thể thấy bờ.”
Đột nhiên Lăng Phong tiến tới ôm chặt lấy Hà Tĩnh Văn làm cho nàng cả kinh ra sức giãy dụa. Nhưng nàng càng giãy dụa hắn càng ôm chặt hơn.
Lăng Phong tận dụng thời cơ, nói nhỏ bên tai nàng:
“Mười tám năm trước nàng và Tiêu Dao Tử gặp nhau là ý trời, mối nhân duyên sau đó cũng đã bị chôn chặt xuống rồi. Hết thảy mọi việc đều được ông trời sắp đặt cả, sớm muộn cũng sẽ có một ngày này, bởi vì đây chính là số mệnh. Ta cũng chính là được trời cao an bài xuống để gặp nàng, đền bù tổn thất trong mười tám năm qua.”
Hà Tĩnh Văn càng lúc càng rụt rè, đạo phòng tuyến cuối cùng cũng sắp rơi vào tay giặc. Nàng lúc này vẫn cố chống cự cũng chỉ vì muốn giữ lại một ít tôn nghiêm của bản thân mà thôi, chứ trong lòng nàng đối với Lăng Phong cũng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-su-nuong/1541536/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.