Đối mặt với việc sắp bị cuốn vào đại chiến, sư nương không khỏi có chút lo lắng, bắt đầu hối hận đã làm Lăng Phong bị liên lụy, vì thế nắm chặt cánh tay Lăng Phong, run rẩy nói:
- Phong nhi, nếu thật sự nguy hiểm, ta...chúng ta liền không đi!
Lăng Phong cười cười, nói:
- Sư nương à, lũ lâu la này như thế nào có thể làm bị thương được Lăng Phong ta! Ta biết nàng là quan tâm ta, nhưng nếu chỉ vì điểm nhỏ nhặt này khiến cho ta lùi bước, không khỏi tỏ ra là mình khiếp nhược. Được rồi, nàng cứ ở chỗ này chờ, ta phải đi đây!
Lời còn chưa dứt, Lăng Phong tung mình một cái, hướng mặt hồ bay tới, đạp nước mà đi!
Sư nương và những người trên thuyền đều cả kinh! Các nàng chưa khi nào thấy thần công như vậy, năm đó Đạt Ma một hơi vượt sông cũng không hơn gì lúc này.
Lăng Phong trên mặt hồ lướt đi vun vút, vừa đạp lên những thi thể cùng mảnh vỡ của tàu thuyền, vừa thẳng hướng hòn đảo giữa hồ tiến tới! Giống hệt như thần binh trên trời vậy.
Sư nương cứ nghĩ muốn qua bên đó thật không còn cách nào, chỉ khi sau khi chứng kiến, liền cảm thấy chính mình không có cái loại bản sự phi thiên này a.
Hai bên đang lúc giao chiến, đột nhiên đám người phía dưới nhìn thấy Lăng Phong bay vút mà đến, vì thế một trận kinh hô. Kết quả dẫn đến thu hút ánh mắt của người ngựa hai bên, bọn họ quả thực không thể tin nổi cái cảnh trước mắt này là thật sự.
Nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-su-nuong/1541294/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.