Khi hết thảy yên ả trở lại, Lăng Phong khoác lên người Lục Phi Nhi trường bào, để nàng ngồi ở trong lòng mình. Lục Phi Nhi nhìn vết máu đỏ vương trên chiếu, nghĩ tới tình trạng vừa rồi, vẫn còn cảm thấy ngất ngây. Lăng Phong nhẹ giọng nói: - Phi Nhi." Lục Phi Nhi ngẩng đầu nhìn lên, miệng nở nụ cười yếu ớt. Lăng Phong hỏi: - Có phải rất mệt mỏi? Vừa rồi làm nàng đau sao?" Lục Phi Nhi thấp giọng nói: - Còn tốt." Rồi cúi đầu nghĩ một chút: - Sư đệ, chúng ta làm chuyện này, không thể…không thể để cha mẹ biết." Lăng Phong cười nói: - Ta biết, bây giờ chúng ta tuổi còn nhỏ, bọn họ nhất định nói chúng ta phải lấy luyện võ làm trọng. Chờ ta học nghệ có thành, nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ thật to mang tới Hoa Sơn." Lục Phi Nhi mỉm cười nói: - Ừm, thật ra chỉ cần ngươi học nghệ có thành, vượt hẳn mọi người, ta tin tưởng những chuyện khác đều không thành vấn đề. Mẫu thân cũng không lý do gì để chê trách ngươi. Lăng Phong cười, nhớ tới sư nương, đảo mắt một cái đã biến thành nhạc mẫu, trong lòng nhất thời cũng là trăm ngàn tư vị. Nói: - Phi Nhi, sư phụ sư nương hẳn là sẽ không ngăn trở chúng ta ở cùng một chỗ chứ?" - Đương nhiên sẽ không!" Lục Phi Nhi hé miệng cười, ngọt ngào nói: - Bất quá tại Hoa Sơn chúng ta cũng không thể quá lộ liễu." Đột nhiên Lăng Phong ôm trầm lấy Lục Phi Nhi, cười nói: - Vậy còn khi không có ai?" Nói rồi hướng về song nhũ nàng hôn tới. Lục Phi Nhi mặc dù đã biết ân ái, thế nhưng vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng, giãy giụa cười nói: - A, ngươi, ngươi đừng làm ẩu!" Nàng lúc này co lại quỳ ở trên giường, đầu vùi vào gối, trường bào đã sớm vén lên cao, giống như một cồn cát nhỏ giữa sa mạc vậy. Lăng Phong vừa nhìn liền minh bạch, Lục Phi Nhi thật là có năng lực lĩnh ngộ hơn người, nàng dựa vào hình thể của mình, lựa chọn một tư thế thích hợp nhất, ở tư thế này, nàng vẫn có thể tiếp nhận, mà lại không phải chịu sức đè quá nặng. Có thể nói Lục Phi Nhi vô cùng tinh tế, rất biết tự bảo vệ chính mình. Bộ dáng Lục Phi Nhi lại càng thêm kích thích dục vọng của Lăng Phong, hắn bắt chước quỳ gối phía sau nàng, đem trường bào vén lên một nửa, ngắm nhìn hậu thân dụ nhân của Lục Phi Nhi. Đồn bộ nàng thực sự không nhỏ, mặc dù chưa đầy mười bốn tuổi, thế nhưng trong mắt Lăng Phong, nàng đã phát dục không khác mấy so với thiếu nữ mười sáu, thực sự là rất mê người. Lăng Phong âu yếm vỗ về, để nàng hoàn toàn tiêu trừ sợ hãi, đạt tới trạng thái vong ngã. Sau đó mới từ phía sau ôm lấy eo nàng, hai tay vuốt ve tất cả những nơi có thể, cơ thể nàng bắt đầu có chút run rẩy. Lục Phi Nhi rất biết hiểu ý, thỏ thẻ nói: - Tiểu phong tử, ngươi muốn cái gì ta rất rõ ràng…không phải sợ, đêm nay ta cũng là…cũng là bất chấp tất cả, đến đây đi…" Lăng Phong trong lòng vui vẻ, nữ nhân này thực sự là rất đáng yêu, giờ khắc này, trong lòng hắn thực sự yêu thương nàng. Vì vậy dang hai cánh tay gắt gao ôm Lục Phi Nhi vào lòng, hắn không có nghĩ đến việc lại tiến triển nhanh như thế, cơ hồ không có do dự, dụng sức ôm Lục Phi Nhi đặt nằm thẳng ra giường, cúi đầu tìm kiếm miệng nàng. Lục Phi Nhi xuân tình bộc phát, cảm thấy ngây ngất không thôi, tay chân đều vô lực, để mặc cho Lăng Phong muốn làm gì thì làm. Lăng Phong biết nàng đã không còn phản kháng, liền càng lấn tới làm càn, tay phải lớn mật khẽ gẩy nụ hoa trước ngực nàng. Lục Phi Nhi cảm giác từng trận khoái cảm mới lạ ập đến, thân thể không tự chủ được vặn vẹo không ngừng. Lăng Phong thấy một chiêu có hiệu quả, liền tiến thêm bước nữa, ma chưởng mạnh mẽ áp vào, gắt gao nắm lấy ngực nàng. Song nhũ Lục Phi Nhi đã đạt đến trình độ tuyệt vời, thật sự là tiêu hồn. Vừa mềm vừa mịn, lại rất đàn hồi, chắc mẩy một tay không thể nắm hết… Bị Lăng Phong đột nhiên tập kích, Lục Phi Nhi nhất thời "a" lên một tiếng, thân thể có chút giãy giụa, nhưng cũng không hề phản kháng, bàn tay Lăng Phong nhào nặn trên ngực nàng, khiến nàng cảm giác như có dòng điện chạy khắp toàn thân, trong miệng cũng bắt đầu rên rỉ. Lăng Phong xoa nắn một bên ngọc nhũ, lại hé miệng ngậm lấy nhũ đầu bên kia, say sưa mút nút. Lục Phi Nhi hai mắt nhắm chặt, mày liễu nhíu căng, thân thể vặn vẹo không ngừng, dáng vẻ vô cùng kiều mị. Lăng Phong từ nhũ phong lướt dần xuống, hôn lên tiểu phúc, hai tay cũng chuyển xuống vuốt ve kiều đồn. Lúc này Lục Phi Nhi đã hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, thủy dịch từ tiểu động tràn ra ướt đẫm mảnh rừng thưa thớt. Lăng Phong biết đã đến lúc, liền tách đôi chân ngọc của nàng ra, tiểu đệ đệ mạnh mẽ tiến vào thủy động ướt át. - A…" Lục Phi Nhi hét lên một tiếng, mặc dù nàng đã phá xử, nhưng tiểu động vẫn còn rất chật hẹp, Lăng Phong đột nhiên tiến vào, khiến nàng không khỏi có chút đau. Nàng thỏ thẻ nói: - Tiểu phong tử, chậm…chậm thôi…ta đau…" Lăng Phong nghe thế thì vội vàng ngưng lại, ôn nhu nhìn nàng trấn an: - Phi Nhi, đau lắm sao? Được rồi, ta sẽ hết sức nhẹ nhàng." Nói rồi lại cúi xuống hôn môi nàng, hai tay không ngừng vuốt ve kích thích. Được Lăng Phong ôn nhu vỗ về, Lục Phi Nhi rất nhanh đã đỡ hơn nhiều, nàng thẹn thùng nhìn Lăng Phong nói: - Tiểu phong tử, ta ổn rồi, ngươi…ngươi tiếp tục đi…." Lời nói nhỏ nhẹ, ngập tràn tình ý, lọt vào tai Lăng Phong lại chẳng khác nào liều thuốc kích thích, câu dẫn dục hỏa trong lòng hắn bùng phát. Tiểu đệ đệ hùng dũng dương cờ ra trận, Lục Phi Nhi thủ thành chẳng mấy chốc đã lâm vào thế hạ phong, sắp không còn trụ nổi. Lăng Phong duy trì được càng lâu thì chỉ càng khiến cho Lục Phi Nhi thêm thảm, nàng thiếu chút nữa đã hư thoát trong ngực Lăng Phong. Lăng Phong là người rất biết thương hoa tiếc ngọc, đợi khi Lục Phi Nhi sắp không chịu nổi, hắn liền rút ra, tiếp tục hôn, vuốt ve, đến khi Lục Phi Nhi hồi phục một chút, mới lại tiến vào, dụng toàn lực mà trùng kích. Lăng Phong thực sự rất cao hứng, cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực. Một mạch làm cả canh giờ, mà vẫn chưa phát tiết hết khí lực trên người. Lăng Phong biết Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh bắt đầu phát huy tác dụng cực đại, mặc dù trước đây cũng đã rất cường đại, nhưng cũng không đạt tới trình độ như lúc này. Lục Phi Nhi đã đạt tới cực độ cao triều, mà Lăng Phong vẫn chưa hề xịu xuống, Lục Phi Nhi sớm đã chết ngất, nhìn nàng ướt đẫm mồ hôi, nhãn tình rung động, Lăng Phong chỉ đành rút ra, ôm nàng nở một nụ cười thỏa mãn. Lại phải dừng lại lấy hơi, Lục Phi Nhi thân thể khẽ động, mở mắt mỉm cười nhìn Lăng Phong, vươn tay kéo hắn lại gần. Lăng Phong thừa cơ áp lên mình nàng, hai tay vuốt ve song nhũ, cười xấu xa nói: - Phi Nhi, thật khổ cho nàng." Lục Phi Nhi hai tay choàng trên cổ Lăng Phong, dịu dàng nói: - Phu quân, chàng thật là lợi hại! Thiếp, thiếp xem qua sách, trên đó có viết nam nhân nhiều nhất chỉ duy trì được thời gian nửa cây nhang, nhưng… nhưng chàng lại lâu như vậy, thật là rất lợi hại." Nữ nhân bình thường đều sẽ không nói ra những lời này, thứ nhất sẽ làm người ta hiểu rằng mình rất dâm đãng, thứ hai chính là cái kia của nam nhân thực sự rất cường đại. Lục Phi Nhi cư nhiên có thể nói như vậy, chứng minh Lăng Phong công năng tuyệt đối là siêu cường. Không có gì kích thích hùng tâm tráng khí của nam nhân hơn lời khen ngợi này, đó lại là lời nói từ tận đáy lòng Lục Phi Nhi, thực sự là rất thoải mái, vừa rồi nàng thỏa thê kêu gào, mặc dù kêu cái gì không còn nhớ rõ, nhưng có thể tưởng tượng được mình rất điên cuồng, lúc này toàn thân như muốn tan ra. Lăng Phong tràn ngập tự hào, đắc ý nói: - Phi Nhi, nàng còn muốn tới sao?" - Hứ, coi người ta là cái gì?" Lục Phi Nhi hờn dỗi trách cứ một câu, đồng thời bám lấy cổ Lăng Phong, hôn một cái lên mặt hắn, không muốn buông tay ra. Lăng Phong cười hắc hắc, điểm điểm cái mũi Lục Phi Nhi nói: - Đêm dài đằng đẵng, ai lại nỡ ngủ. Bây giờ cách hừng đông còn một khoảng thời gian, không ân ái làm sao chờ trời sáng chứ?" - Chàng, chàng làm sao có thể không suy tổn khí lực, chẳng lẽ nam nhân đều như vậy sao? Thật là dọa chết người ta." Lục Phi Nhi gạt ngón tay Lăng Phong, cười nói. - Chỉ có phu quân mới tài như thế…ai bảo nàng mê người như vậy." Lăng Phong xoay người ôm chặt Lục Phi Nhi, hưng phấn nói: - Nếu nàng nguyện ý, ta có thể mỗi ngày cùng nàng." - Ư, thế nhưng bây giờ không được, chờ chúng ta thành thân rồi, thiếp mỗi ngày đều hầu hạ chàng." Lục Phi Nhi ôm eo Lăng Phong nói. Lăng Phong hít vào một hơi, hi hi cười nói: - Thật không? Nàng liệu có chịu nổi không?" Lục Phi Nhi ôm Lăng Phong nói: - Không chịu nổi, thiếp tìm thêm mấy tỷ muội, cùng nhau vậy công chàng." - Ha ha, cầu còn không được!" Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, nếu nữ nhân đều đối với mình như vậy, thì thật là diễm phúc bằng trời. - Chàng lại nghĩ xấu xa!! Không có thiếp cho phép, chàng, chàng không thể tùy tiện cưới tiểu thiếp, nếu không thiếp sẽ không để cho chàng yên." Lục Phi Nhi nói xong lại dí ngón tay lên trán Lăng Phong. Lăng Phong cười hắc hắc: - Phi Nhi nương tử, đến lúc ta không muốn cưới, nhưng nàng vì vây công ta bức ta phải cưới thì làm sao?" - Thế thì càng tiện nghi cho chàng…" Lục Phi Nhi hì hì lại hôn Lăng Phong một cái, nói: - Chàng…chàng có phải thấy thiếp vừa rồi rất dâm đãng?" Nói xong khuôn mặt cũng lập tức đỏ bừng. - Có một chút." Lăng Phong hi hi đem Lục Phi Nhi đè ra giường, hai tay miết nhũ phong của nàng một cái đáp. - Chàng còn nói, mắc cỡ chết người ta." Lục Phi Nhi quả thật xấu hổ hai má ửng hồng, nhãn tình cũng không dám mở. Lăng Phong xiết chặt Lục Phi Nhi, hôn một cái thật sâu, nhẹ nhàng ve vuốt lưng nàng. Lục Phi Nhi ư ư vài tiếng, nhỏ giọng nói: - Phu quân, chàng…chàng lại muốn phải không?" Lăng Phong ghé sát tai nàng, dâm đãng nói: - Chẳng lẽ nàng không muốn?" Lục Phi Nhi vô cùng xấu hổ, thấp giọng trách: - Lại còn hỏi…thiếp…thiếp còn đau!" Mặc dù bây giờ vẫn còn xích lõa ôm nhau, nhưng Lục Phi Nhi vẫn khó nén khỏi ngượng ngùng, lúc này được Lăng Phong vuốt ve, phương tâm như say, bất giác lại rên rỉ. - Bây giờ ta sẽ nhẹ một chút…" Lăng Phong nắn bóp ngực nàng, lại dụng ngón tay gẩy gẩy nụ hoa, ôn nhu nói: - Phi Nhi, nàng thật đẹp." Lục Phi Nhi mặt hàm tu, thở ra a một tiếng. Lăng Phong kéo Lục Phi Nhi lại gần, đưa lưỡi ra liếm quanh song nhũ, lại cắn nhẹ tiểu đậu, Lục Phi Nhi run rẩy, nói: - Phu quân, Lăng đại ca…đừng…a…ư ư…" Lăng Phong hôn bộ ngực sữa, hồi lâu mới ngẩng lên nói: - Phi Nhi, nơi này của nàng thật thơm." Lục Phi Nhi một trận thẹn thùng, thấp giọng trách: - Chàng….chàng đừng làm thiếp xấu hổ. Sao lại nói như vậỵ…" Lăng Phong hì hì nói: - Ta không nói sai, thực sự là rất thơm…nếu không tin, nàng ngửi thử xem!" Nói rồi hé miệng, đầu lưỡi hướng ngọc châu liếm tới. - A…." Lục Phi Nhi phương tâm rung động, cảm giác trước ngực nóng bừng, toàn thân run rẩy. "Ai da…Lăng đại ca, không được…ư…ư…xấu hổ chết…" Lục Phi Nhi bị đùa nghịch đến toàn thân ngứa ngáy, văn vẹo không ngừng, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê người. Lục Phi Nhi mắc cỡ vành tai cũng đỏ ửng, làn này Lăng Phong cố ý hôn lâu một chút, đầu lưỡi cũng vươn ra liếm láp. Lục Phi Nhi hàm răng cắn chặt mội dưới, mặt hồng tâm khiêu. Lục Phi Nhi vẻ mặt e thẹn, nhẹ giọng trách: - Lăng đại ca, chàng sao lại như vậy?" Lăng Phong mỉm cười nói: - Nàng không thích sao?" Lục Phi Nhi mặt đỏ lên, thấp giọng nói: - Không phải, người ta…người ta không giống chàng, người ta xấu hổ." Lăng Phong đột nhiên nắm lấy hai tay Lục Phi Nhi, cười nói: - Chờ chút nữa còn có chuyện khiến nàng càng thẹn thùng hơn, nàng có tin không?" Lục Phi Nhi biết hắn cố ý giễu cợt, mặt càng đỏ như gấc chín, nangd tựa hồ như biết sắp tới Lăng Phong sẽ làm cái gì, vì vậy nhỏ giọng trách: - Lăng đại ca, chàng thật xấu…" Lăng Phong nắm cổ tay nhỏ nhắn của nàng, Lục Phi Nhi hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra sắc thái như mê như say. Trải qua một phen đùa ngịch nóng bỏng, Lăng Phong đã giống như ngồi trên đống lửa, mắt thấy Lục Phi Nhi thần thái thẹn thùng, nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, đem Lục Phi Nhi ôm vào lồng ngực, kịch liệt vuốt ve hôn hít. - A, a….ư ư…" Lục Phi Nhi nghe tiếng rên rỉ của mình thì vô cùng ngượng ngùng, hai tay ôm chặt sau lưng Lăng Phong, hôn thân thể hắn, lại đưa ngọc nhũ non mẩy đến trước mặt hắn không ngừng đong đưa. Hai người nóng bỏng quấn chặt lấy nhau, song song cùng lúc đổ xuống giường. Lăng Phong thưởng thức da thịt mềm mại bóng loáng của Lục Phi Nhi, nhấm nháp mùi vị mỗi tấc trên hương nhũ sung mẩy mê người. Hắn cự kỳ phấn khích, tách ra ngọc thối thon dài, hướng thẳng bí địa tiến vào. - A….a…." Lục Phi Nhi nhíu đôi mày liễu, cực lực đè nén tiếng rên phát ra. Thế nhưng nàng chỉ có thể áp chế thanh âm nhỏ đi mà thôi, chẳng bao lâu, tiếng rên rỉ lại trở nên điên cuồng tiêu hồn đến mức Lăng Phong cũng không thể chịu được. Từ lần đầu đến bây giờ, chỉ trong một đêm, hai người đã giao hợp không biết bao nhiêu lần, đối với luyến ái tưởng như vô hạn của Lăng Phong, Lục Phi Nhi làm sao có thể kiềm chế, theo từng đợt tiến công của hắn, thần sắc nàng càng trở nên nhu mỳ, động tác cũng dần dần không còn cố kỵ, so với lần đầu ân ái thì quả là khác nhau một trời một vực. Lục Phi Nhi thân thể tuyết bạch dưới sự trùng kích như vũ bão của Lăng Phong, cũng trở nên có phần tiên nhuận ướt át. Thiếu nữ thuần khiết, trong một đêm lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, nhất là cảm giác vô cùng dễ chịu dưới Tiêu Dao Ngự Nữ tâm kinh, Lục Phi Nhi quả thực là kinh diễm động nhân. Lăng Phong biết Lục Phi Nhi thể thái mặc dù không yếu đuối, nhưng giao hoan nhiều lần như vậy, vẫn khó có thể tiếp thụ, vì thế dụng hết tinh lực, ra sức đĩnh tiến, khiến thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, rên rỉ không thôi, trên giường khung cảnh vô cùng lộn xộn, khắp nơi ướt át, hai người hạ thân va chạm càng lúc càng nhanh, âm thanh phát ra càng ngày càng mạnh. Lục Phi Nhi còn đang bay bổng, đột nhiên Lăng Phong lại xoay người, ngả mình nằm xuống giường, đem Lục Phi Nhi đặt lên trên. Lăng Phong ôm lấy phấn đồn của nàng, đùa nghịch chiếc rãnh nhỏ sít sao, nói: - Phi Nhi, nàng ngồi xuống." Lục Phi Nhi trong lòng một trận xấu hổ, một bên muốn nghênh hợp bãi động mãnh liệt, một bên lại vô lực ngả xuống ngực hắn, chiếc eo nhỏ tựa hồ không chịu nổi, như muốn gãy ra. Lục Phi Nhi yêu kiều nhìn Lăng Phong, lại tiếp tục chậm rãi chuyển động. Lăng Phong vuốt ve hương đồn đần đặn mìn màng của nàng, lại không quên thưởng thức phong nhũ rung rinh trước mắt, hạ thân cảm nhận được sự phục vụ vụng về nhưng rất chân tình, thực sự khiến cho hắn huyết mạch căng phồng, nhỏ giọng nói: - Phi Nhi, nàng…nàng vừa rồi làm tốt lắm." Lục Phi Nhi thở nhẹ một tiếng, vẻ mặt thẹn thùng, sóng mắt long lanh, thở gấp nói: - Chàng…chàng lại…a, a…lại…cười thiếp…rồi….ư…thiếp có lẽ nên nằm xuống, thế này thật là xấu hổ…" Lăng Phong vẫn không chịu xoay người, nắm lấy chiếc eo nhỏ của Lục Phi Nhi, giúp nàng chuyển động. Lục Phi Nhi toàn thân hỏa nhiệt, trận trận lực đạo từ hạ thân nhập vào, khoái cảm mãnh liệt khiến cho nàng không còn làm chủ được bản thân mình. - A, ách ách…a….a…không…đừng…không được….a…." Lục Phi Nhi một tay chống xuống ngực Lăng Phong, cùng người yêu giao hoan nồng nhiệt quên đi hết thảy. Lục Phi Nhi lúc này từ tận bên trong đã xuất ra một dòng âm khí, cũng không cầm cự được nữa, hét to một tiếng: - Phu quân…!!" Cánh tay buông lỏng, cả thân thể đổ sụp xuống người Lăng Phong, eo thon chuyển động nốt một lần cuối cùng. Gần như đồng thời, Lăng Phong cũng toàn lực bắn ra, đem tất cả tinh hoa rót thẳng vào nội thể nàng. - Bịch" một tiếng, Lục Phi Nhi dán chặt lên người Lăng Phong, hai mắt nhắm nghiền, tiếp nhận uy lực kinh người của hắn. Dường như bởi vì đã lâu không phát tiết, Lăng Phong lúc này bạo phát, hoa viên mật đạo của thiếu nữ một trận co rút nhanh, tinh hoa dương cương lại một lần nữa lấp đầy bí địa, thậm chí tràn cả ra ngoài. Gió êm sóng lặng, hai người yên lặng ôm nhau. Hồi lâu, Lục Phi Nhi mới cất tiếng nói: - Phu quân, trước đây chàng không có thở gấp như vậy." Lăng Phong cũng không có trả lời, hai người cứ như thế từ từ chìm vào giấc ngủ. Mãi tới khi trời mờ sáng, Lục Phi Nhi mới tỉnh dậy, liền nhìn Lăng Phong nói: - Lăng đại ca, thiếp trước tiên xuống núi, để cho mẫu thân khỏi nghi ngờ." Lăng Phong gật đầu, giúp nàng mặc lại y phục, sau đó tiễn nàng xuống núi. Lục Phi Nhi mặc dù miệng nói không có chuyện gì, thế nhưng phải cùng Lăng Phong ly biệt, nàng thật sự không muốn, ánh mắt lộ rõ vẻ lưu luyến. Dù sao lần này từ biệt cũng dài đến nửa năm, phải biết rằng bọn họ vừa mới phu thê thân mật, củi khô lửa bốc, tình đậu sơ khai lại đã ăn quả cấm, chia ly quả thật là vô cùng đau khổ. Lăng Phong đưa Lục Phi Nhi tới tận chân núi, lại lưu luyến không nỡ rời xa, đưa tay ôm lấy Lục Phi Nhi, hai người cứ như thế hôn nhau say đắm. Lục Phi Nhi ôn nhu nói: - Lăng đại ca, chàng nhất định phải cố gắng, thiếp sẽ chờ chàng quay về." Lăng Phong vỗ vỗ vai nàng, trấn an: - Cứ yên tâm, ta sẽ không việc gì, nói không chừng sư nương thấy ta biểu hiện xuất sắc, sẽ cho ta xuống núi trước kỳ hạn." Lục Phi Nhi gật đầu, nói: - Thiếp mặc kệ tất cả, dù sao chàng nhất định phải có bểu hiện tốt, ít nhất so với tên Vương Bỉnh Hạo kia không thể kém hơn, bằng không đừng nói cha mẹ không đồng ý, mà ngay cả thiếp, thiếp cũng không gả cho chàng." Lăng Phong nghĩ thầm, những người khác không nói, còn như cái tên Vương Bỉnh Hạo kia thì mình tự tin có thừa, vì vậy nói chắc: - Yên tâm, lần này diện bích xuống núi, ta nhất định sẽ biến hắn thành bánh đầu heo." - Như vậy là tốt nhất!" Lục Phi Nhi tràn ngập hoa tâm, nói: - Thật ra tên Vương Bỉnh Hạo kia thật là vô dụng, lúc đầu mới nhập môn, một bộ kiếp pháp căn bản luyện tới nửa năm, vẫn chưa có lấy nửa điểm bộ dáng. Ngày luyện đêm luyện, còn nói cái gì bổn điểu tiên phi (sức yếu phải làm trước),nhưng so với chàng còn cách biệt rất xa," Lăng Phong cười nói: - Đúng vậy, ta là ai chứ, chính là phu quân của tiểu sư tỷ, làm sao lại kém người ta được." - Ba hoa." Lục Phi Nhi khách khách cười duyên nói: - Bất quá chàng, chàng có song tu bí tịch cổ truyền, cái khác không dám nói, về phương diện nội lực nhất định vượt qua hắn. Chỉ cần chàng chăm chỉ luyện tập Phi Phượng song kiếm, sau khi xuống núi nhất định có thể đánh cho Vương Bỉnh Hạo mông nở hoa…" Lăng Phong cười nói: - Đánh hắn mông nở hoa thì không cần, nếu như hắn dám đeo bám tiểu sư tỷ nương tử, ta nhất định phải đem hắn toàn thân cạo sạch." Lục Phi Nhi sửng sốt, hỏi: - Tại sao lại phải cạo sạch hắn?" Lăng Phong cười nói: - Để hắn xuất gia làm hòa thượng, còn nếu vẫn không biết điều, thì đem tiểu đệ đệ của hắn cắt nốt, cho hắn chính thức làm thái giám!!" Lục Phi Nhi vừa nghe, vịn vào vách đá, cười đến độ nghiêng ngả, nói: - Chàng, chàng thật là xấu. Chiêu này không sai, nếu chàng sau này không nghe lời thiếp, thiếp cũng cạo của chàng." Lăng Phong cười nói: - Cạo lông ta không sao, chỉ cần không cắt tiểu đệ đệ là được. Ta còn muốn làm phu quân của tiểu sư tỷ, nếu ta thành thái giám, chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ…" Lục Phi Nhi cười nói: - Nghe lời sẽ không cạo, không nghe lời sẽ cạo. Đến lúc đó , thiếp sẽ cho chàng nghỉ hưu, còn thiếp sẽ cải giá." Lăng Phong nói: - Hảo nương tử, ngàn vạn lần không nên, nếu nàng cải giá, ta nhất định sẽ tức chết, đến lúc đó ta thành quỷ, cũng sẽ không buông tha cho lão công kia của nàng!!" Nói rồi, cố ý lè lưỡi trừng mắt làm ra bộ dáng như quỷ. - A, a chàng thử biến thành quỷ cũng không buông tha thiếp đi, chúng ta cùng nhau đồng thời làm quỷ phu thê!" Lục Phi Nhi trong lòng vô cùng vui vẻ nói. Lăng Phong thấy trời đã tờ mờ sáng, sợ các sư huynh sư tỷ phát giác không thấy Lục Phi Nhi, sẽ có lời ong tiếng ve, như vậy thật là không tốt, cười đùa một trận, liền giục nàng rời đi. Lục Phi Nhi vẫn bịn rịn không muốn, nói: - Lăng đại ca, cùng chàng thật là vui vẻ, sau này không gặp được chàng thiếp thật buồn muốn chết." Lăng Phong nói: - Tiểu sư tỷ, nàng vạn lần không được chết, nàng mà chết ta nhất định sẽ xuống âm phủ cùng nàng kết duyên vợ chồng." Lục Phi Nhi gật đầu nói: - Lăng đại ca, chàng thông minh nhanh trí, khi diện bích thì suy nghĩ thêm mấy chiêu Phi Phượng song kiếm. Chờ khi chàng xuống núi, thì cùng thiếp luyện tập." Lăng Phong gật đầu. Lục Phi Nhi tiến lên hôn Lăng Phong một cái, sau đó cất bước rời khỏi Ngọc Nữ phong. Lăng Phong nhìn bóng lưng Lục Phi Nhi xa dần, lại nghĩ sau này mình phải một mình diện bích, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Ông trời cho Lăng Phong ta vận đào hoa như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại bắt chia ly sầu khổ, đó chẳng phải muốn lấy mạng ta sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]