Không biết từ lúc nào mỹ nhân đã đứng ngay trước mặt ta, gương mặt kề sát đến mức sống mũi nàng gần như chạm vào má ta. Bàn tay vốn đặt trên vai ta từ từ trượt xuống, dừng lại nơi eo ta. Gương mặt đẹp đến mức khó tin ấy, hẳn đã hoàn toàn thừa hưởng sắc đẹp tuyệt mỹ của vị Công chúa Tư Lan kia rồi.
Ta vô thức muốn thoát ra nhưng phát hiện mình không chỉ không thể nói mà còn không cử động được. Có lẽ khả năng che giấu biểu cảm của ta quá kém, hoặc là đối phương quan sát quá tinh tường, bàn tay đặt trên eo ta từ từ siết lại, vòng qua ôm lấy ta. Mỹ nhân tựa đầu lên vai ta, nụ cười rạng rỡ: “Ta đã điểm huyệt A Kiều rồi, nên bây giờ nàng tạm thời không cử động được đâu.”
Thực ra, ta không cảm thấy mình quá hoảng loạn, trong đầu lướt qua từng cảnh tượng ta và nàng đã trải qua cùng nhau. Gần như mỗi ngày sau khi Tề Tuyên lên triều, ta đều tới Thúy Trúc Uyển tìm nàng, nhìn nàng viết chữ, cùng nàng đánh cờ. Ta thật lòng khuyên nàng đừng gác chân lên bàn nữa, thậm chí có một lần khi Tề Tuyên không về dùng bữa trưa, ta và nàng còn cùng nhau chợp mắt. Đến giờ, bên hông nàng vẫn treo túi hương ta tặng.
Ta không biết cảm giác trong lòng mình là gì: suy sụp, xấu hổ, hay là không thể tin nổi.
Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong phủ Tướng quân, hiếm khi ra ngoài và cũng không giỏi giao tiếp, điều này khiến ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712929/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.