Câu hỏi của ta có phần lạc lõng, nhưng ta bắt chước giọng điệu của Tề Tuyên, xoa nhẹ mái tóc nàng: “Khanh Khanh, sống sót được hẳn là đã phải chịu nhiều khổ cực, đúng không?”
Nguyên Niệm Khanh đang vùi trong lòng ta bỗng ngước lên, nét mặt vốn bình thản nay lại thoáng chút d.a.o động, rồi nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh lặng. Hàng mi nàng khẽ rung động, im lặng không nói, chỉ kéo đôi tay mà ta vừa buông ra, đặt lại lên tai mình. Đôi tay nàng nhờ hơi ấm từ eo ta, giờ đã trở nên ấm áp.
Chiếc chăn và cơ thể ta vốn đã ấm, giờ có thêm nàng ôm lấy eo ta, chiếc giường trở nên ấm áp hơn.
Hương thơm dịu nhẹ trên người nàng như có ý thức riêng, không ngừng len lỏi vào mũi ta. Ta ngáp hết lần này đến lần khác, cuối cùng tựa vào đầu giường thiếp đi.
Trong mơ hồ, ta cảm giác có thứ gì chạm nhẹ vào khóe môi. Ta cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở nổi.
Chắc là Tề Tuyên ca ca đã về rồi nhỉ?
Đúng là ấm áp quá dễ làm người ta buồn ngủ thật.
Chỉ ngủ một lúc ta đã tỉnh dậy. Nhưng Tề Tuyên không về, mà Nguyên Niệm Khanh lại đang gục bên cạnh giường ngủ say. Mỹ nhân nắm lấy tay ta, mắt khép hờ, hơi thở đều đều. Tóc nàng búi gọn, cài chiếc trâm ngọc mà nàng hay dùng, có lẽ khi chui vào lòng ta vừa rồi tóc đã bị rối, giờ trâm cài lỏng lẻo, như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không hiểu sao, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712921/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.