Ta chợt nhận ra câu “không mập” là lời đáp cho câu nói trước của ta, lòng vui vẻ hẳn lên, cầm bát lên húp tiếp cháo thịt vịt xé sợi yêu thích. Mỹ nhân trông có vẻ cô đơn, lát nữa sau khi thăm mẹ chồng, ta sẽ tới tìm nàng chơi.
Mấy ngày nay, vì rảnh rỗi nên ta thêu thêm mấy chiếc túi thơm với nhiều họa tiết khác nhau, bên trong nhồi đầy đinh hương, trầm hương, ngải cứu, bạch đậu khấu, quế, ích trí nhân, tiểu hồi, thương truật, hoắc hương... Chiếc nào cầm lên cũng nặng trĩu. Ta ngồi bên giường đắn đo mãi, cuối cùng lấy ra hai chiếc có hoa văn khác nhau.
Một chiếc nền xanh lam, thêu hình trúc và hạc tiên, chiếc này dành cho mẹ chồng; còn một chiếc màu hồng nhạt, chỉ thêu hai đám mây viền kim tuyến nhỏ. Ban đầu ta định giữ lại cho mình, nhưng giờ càng ngắm lại càng thấy nó hợp với Nguyên Niệm Khanh.
Mang theo túi thơm, ta bước vào viện của mẹ chồng. Trong sân viện Diên Thọ có trồng một cây hoa quế, cây đã nhiều tuổi nên cành lá um tùm, xanh mướt và cao lớn. Mẹ chồng đang ngồi dưới gốc cây uống trà cùng ai đó, ta vui vẻ cất tiếng gọi “Mẫu thân,” nhưng khi nhìn thấy có khách, ta liền ngập ngừng im lặng.
Ngồi uống trà cùng mẹ chồng là một phu nhân trông cực kỳ quý phái và sang trọng.
“Kiều nhi đến rồi sao,” Mẹ chồng thấy ta đến, liền kéo tay ta lại, yêu thương vuốt nhẹ lên má ta, rồi hướng về phía phu nhân nọ: “Kiều nhi, mau chào Ung Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-kieu-co-biet-gi-dau/3712903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.