Chương trước
Chương sau
Nhân gian

Cao Duệ nhăn mi, tức giận nhìn nữ nhân trước mắt: mang mắt kính, không chút tư sắc lại ăn mặc lôi thôi, tùy tiện, đầu tóc rối bù…tức giận đến mức tóc dường như muốn dựng đứng lên.

“Vệ tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm, ta đã nói chúng ta ra sân bay đón khách, ngươi chẳng những đến muộn còn ăn mặc cẩu thả, thậm chí….ngươi còn dẫn theo chó của ngươi đến đây là sao?”, hắn tức giận la hét.

Vì đón tiếp một vị khách lớn từ Nam Mỹ đến, hắn đã lệnh cho thư ký tìm một phiên dịch giỏi để phụ trách tiếp đãi vị khách này trong một tuần, không nghĩ tới chuyên gia phiên dịch theo lời thư ký nói lại có bộ dáng như thế.

Bộ dáng như thế nào còn chưa tính, tốt xấu gì cũng phải có ý thức trách nhiệm và xử sự của một phiên dịch chuyên nghiệp, còn có điểm để mà thưởng thức.

Thế nhưng đã hẹn gặp nhau lúc chính giờ, vị tiểu thư này lại đến muộn hơn một tiếng đồng hồ.

Áo cô ta mặc còn chó in hình chuột Mickey, hắn cam đoan đó chính là áo ngủ.

Còn chưa hết, nàng thế nhưng còn dắt theo một con chó Dubin màu đen.

Thật sự là quá đáng, làm như người này vừa tỉnh ngủ dắt chó đi dạo thì nhớ ra có hẹn với hắn.

” a, thật sự là phi thường có lỗi, Cao tiên sinh, ta đã quên hôm nay có hẹn với ngươi, tỉnh ngủ liền đưa tiểu cẩu đến công viên đi dạo, mới đột nhiên nhớ ra ngươi đang đợi ta, ta lại không mang theo di động, sợ không kịp giờ nên lập tức chạy đến đây luôn”, Vệ Tướng Như vội vàng giải thích.

Quả nhiên là hắn đã đóan đúng.

Hắn trố mắt không nói nên lời, hòan tòan đã bị đánh bại.

Nữ nhân này thật không có đầu óc…

“Ta…trên xe có quần áo có thể thay đổi, xin chờ ta một chút..”, nàng lại vội vàng nói

“Không cần, ta nghĩ một mình ta đi sân bay cũng được”, hắn liếc mắt xem thường, gáy đột nhiên co rút đau đớn.

“Nhưng vị khách của ngươi chỉ biết nói nho nha văn, ta sao có thể đi về?”, nàng bất an nói.

“Nhìn bộ dạng ngươi thế này…”, hắn dùng ánh mắt không tín nhiệm cao thấp đánh giá nàng, lại nói “ta vẫn cho rằng một mình ta đi tiếp có vẻ tốt hơn”

Nói giỡn sao, cho nàng đi cùng, khẳng định là vụ làm ăn của hắn sẽ thất bại hai trăm phần trăm.

” nhưng là……”

” ngươi trở về đi! Ta không nghĩ sẽ thuê ngươi nữa, nhìn bề ngòai của ngươi ta tin rằng năng lực chuyên nghiệp của ngươi chưa đạt tiêu chuẩn của ta, nếu để ngươi đi tiếp khách cùng ta, nói không chừng là thành sự thì không mà thất bại thì có thừa”, hắn không khách khí hừ lạnh.

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ nói khó nghe như vậy, ngây ngẩn cả người.

Nam nhân một thân tây trang chỉnh tề này thật đúng là nghiêm khắc, hung hãn…

Nàng thầm nghĩ, nhịn không được quay đầu nhìn xem đôi mắt màu hổ phách của Dubin, không ngờ lại giống y như màu mắt của hắn.

“Tránh ra, đừng cản trở làm mất thời gian của ta”, hắn đẩy nàng ra, tính bước lên xe.

Không ngờ, tay hắn vừa đụng đến nàng, khuyển Dubin kia đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhào tới chỗ hắn.

“Oa”, hắn không kịp né tránh, cả người ngã xuống đất.

” Hổ Phách! Không thể!” Vệ Tướng Như kinh hô, kéo Dubin lại nhưng nó lại nghịch ngợm vùng lên một cái, làm cho nàng không có trọng tâm liền ngã lên người Cao Duệ.

” a!”

Hai người đồng thời kêu lên, mặt đối mặt, té trên mặt đất.

Cùng lúc đó bọn họ cũng ngẩn người ra, cảm thấy đối phương rất quen thuộc, cảm thấy trong quá khứ dường như ở một nơi nào đó, bọn họ cũng đã từng ôm nhau thắm thiết…

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, hắn cũng thất thần nhìn nàng, hai người, hai trái tim, lại cùng một rung động, một nhịp đập

“gâu”

Một tiếng chó sủa làm hai người bừng tỉnh, Vệ Tướng Như xấu hổ dời ánh mắt đi, tay chân luống cuống từ trên người hắn đứng dậy

” thực xin lỗi, Hổ Phách của ta không cố ý, ngươi không sao chứ?”, nàng mặt đỏ hồng, giải thích.

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tâm đột nhiên co rút, hô hấp rối lọan.

Sao lại thế này? Hắn là không phải bị bệnh? Cư nhiên đối với lọai nữ nhân này cũng có cảm giác?

Kinh sợ, hắn vội đứng dậy, cố ý chỉnh sửa quần áo để điều chỉnh hơi thở, âm thầm nhíu mày.

“quên đi, ta nhận thức, ngươi đi đi!” hắn tức giận nói, thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi nữ nhân này.

” chờ một chút, Cao tiên sinh, Đa Minh Ca tiên sinh không phải là người có tính tình tốt, hơn nữa hắn chỉ nói tiếng Bồ, e rằng ngươi không ứng phó được”, nàng bỗng nhiên giữ chặt hắn nói

“Ngươi làm sao biết được thông tin của khách? ai nói cho ngươi?”, hắn kinh ngạc xoay người.

“Là thư ký của ngươi cung cấp thông tin cho ta, ta đã có xem qua một chút…”, nàng mỉm cười.

“Ngươi làm sao biết được tính cách của hắn?”, Cao Duệ ngạc nhiên hỏi.

“Ta ở Brazil du học từng gặp hắn một lần, coi như là cũng có quen biết, theo quan sat của ta, Đa Minh Ca tiên sinh hơi khó chơi nga”, nàng hàm ý cười sâu sắc.

Là do ánh mặt trời tác động sao?nếu không sao hắn lại cảm thấy nụ cười của nàng thật…mê người?

Hắn có chút thất thần

Hắn mê huyễn thiểm điểm thần.

“Ngươi..thật sự có quen biết hắn?”, hắn bắt buộc mình phải chú ý vào lời nói của nàng.

” ân.”

“Vậy ý ngươi nói, tốt hơn hết là nên cho ngươi đi cùng?”

” đúng vậy.”

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, cân nhắc sự lợi hại, một lúc sau mới không cam tâm nói ” được rồi, bây giờ mà tìm một phiên dịch khác thì đã quá muộn, vậy ngươi lên xe của ta đi, đi cùng nhau cho nhanh”

” thật tốt quá, Hổ Phách….” nàng quay đầu kêu Dubin.

“Không, nó thì không được, xe của ta không chở động vật, ngươi nghĩ biện pháp đi”, hắn lập tức ngăn cản.

” nhưng là…..”

” không có nhưng là.” hắn quả quyết nói.

“Đa Minh Ca tiên sinh thật sự rất thích chó…”, nàng ôn nhu nói.

Hắn nhướng mày nhìn nàng

“Nhất là giống chó Dubin”, nàng cười, bổ sung thêm.

Hai mắt hắn lại trừng lớn hơn.

Nàng nhìn bộ dáng của hắn mà âm thầm cười trong lòng.

Thực đáng chết! Hắn thầm rủa trong lòng, cảm thấy mình từ lúc gặp gỡ Vệ Tướng Như này liền không chiếm được một chút thượng phong.

“Cả hai cùng lên xe”, cuối cùng hắn đành phải thỏa hiệp.

“Dạ”, nàng cười, gật đầu với hắn, dẫn Hổ Phách lên xe, nàng còn đến xe của nàng lấy theo một bộ quần áo rồi vội vàng ngồi phía trước xe.

Hắn ổn định cảm xúc, khởi động xe, cho xe chạy.

“Chó của ngươi không được chảy nước miếng làm dơ ghế”, hắn dặn dò.

“Dạ”

” không cho phép nó đại tiểu tiện.”

“Dạ”

” lại càng không chuẩn ầm ỹ ta….”

“Gâu”, Hổ Phách lên tiếng kháng nghị.

” kêu nó im lặng!” hắn tức giận nhấn mạnh ga.

“gâu”, Hổ Phách tựa như muốn làm trái ý hắn

“Câm miệng, con chó ngu ngốc “, hắn rống to.

” phốc…” nàng nhịn không được cười ra tiếng.

“ngươi cười cái gì?” hắn quay đầu liếc nàng một cái, hình như là bị trúng tà, nếu không sao lại cảm thấy nàng cười rộ lên rất đẹp?

” hổ phách thích ngươi.” nàng nhìn hắn.

” phải không? Thay ta cám ơn nó.” hắn châm chọc khẽ cắn môi.

” a….” nàng che miệng cười to, nghĩ rằng, có lẽ không chỉ Hổ Phách, ngay cả chủ nhân của Hổ Phách có khả năng cũng sẽ thích hắn.

Nói không chừng nha.

Tình yêu có ai biết trước hay lý giải như thế nào đâu?

HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.