Editor: hungtuquy
Bạn lữ vốn dĩ chính là trân bảo.
Lạc Già cúi đầu nhìn cô hiện tại đang ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, so với bộ dáng giương nanh múa vuốt lúc trước nhìn thuận mắt hơn nhiều, vì thế thanh âm cũng mềm đi vài phần: "Thực xin lỗi, bảo bối, tôi sai rồi."
Thanh âm của hắn vốn dĩ giống như thấp pháo, hiện tại mềm thành như vậy liền dễ nghe chịu không nổi.
Uỷ khuất trong lòng cũng bình phục vài phần, khẽ hừ một tiếng: "Anh có biết hay không, anh như vậy, ở bộ tộc tôi sẽ chẳng ai muốn lấy."
"Nào có người nào mới vừa làm xong liền trở mặt không nhận người, anh mà sống ở nơi đó liền sẽ bị muôn vàn giống cái phỉ nhổ, đánh anh cả đời, không ai làm bạn lữ."
Lạc Già nửa híp mắt, hỏi: "Bộ lạc của cô sống như thế nào?"
Hắn hiểu được nhiều nhất chính là hai bộ lạc sống rất khác biệt, Lạc Già hồi tưởng đến lúc trước Mộc Lan Nguyệt yêu cầu hắn ôm ngủ vào buổi tối, liền hiểu được phần nào.
Có lẽ cô cảm thấy như vậy rất quan trọng, nhưng ở bộ tộc của hắn lại trở thành không quan trọng.
Thân là bạn lữ của Mộc Lan Nguyệt còn có thủ lĩnh lang tộc, Lạc Già cảm thấy chính mình rất cần thiết phải hiểu biết một chút về các bộ lạc bên ngoài.
Mộc Lan Nguyệt vào trên người Lạc Già, không nhanh không chậm thuyết giáo: "Bộ lạc chúng tôi thực sủng bạn lữ, mỗi ngày đều phải ôm cùng hôn, còn có chúc mừng vào những ngày đặc biệt."
Cô bỗng nhiên nâng lên thân mình, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-hoa-kho-duong/1661363/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.