Chương trước
Chương sau
Editor: hungtuquy
Ở Lang tộc cũng không có khái niệm về màng trinh, nhìn thấy máu tươi, Lạc Già liền liên tưởng đến chuyện tối hôm qua Mộc Lan Nguyệt nói không thể thừa nhận hình thú.
Dùng hình người đã xuất huyết như vậy, nếu dùng hình thú thì không cần phải nói.
Không có côn th*t trướng người, Mộc Lan Nguyệt dễ chịu một ít, tuy rằng tiểu huyệt còn có chút đau đớn, nhưng vẫn có thể nhẫn nại: "Không có, chỉ là lần đầu tiên sẽ như vậy."
Lạc Già cái hiểu cái không đứng dậy, buông xuống mắt tựa hồ chuẩn bị nhìn xem.
Mộc Lan Nguyệt vội vàng đem hoa huy*t che khuất lại, trên mặt có chút nóng rát, nhanh chóng thúc giục: "Có người kêu anh kìa."
Thấy cô không muốn để hắn nhìn, Lạc Già cũng không miễn cưỡng, dùng da thú đặt ở một bên lau đi vết máu, sau đó đi ra ngoài.
Mộc Lan Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cô cảm giác phía sau lưng bị cọ xát có chút phát đau.
Chịu đựng đau đớn mà mặc quần áo, Mộc Lan Nguyệt ngẩng đầu vừa nhìn lại tháy Lạc Già đứng ở cửa sơn động.
"Có việc gì sao?" Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
Lạc Già nhìn cô mặc xon quần áo, nhàn nhạt nói: "Người bọn họ cần là cô, không phải tôi." Hiểu được biện pháp trị liệu chính là cô không phải hắn.
Hắn còn nhớ rõ cô không thể tự mình đi xuống, cho nên mới lên đây mà bế cô xuống.
Mộc Lan Nguyệt bĩu môi, Lạc Già nói chuyện vẫn không khách khí như vậy, khoảng cách bây giờ đến yêu có lẽ cần rất nhiều thời gian.
Lạc Già đi đến bên người, chặn ngang bế cô lên, đi đến cửa sơn động, một cái nhảy lên liền nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Loại cảm giác này giống như là ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm nhắc tới chỗ cao, một cái chớp mắt liền rơi xuống.
Vũ Thuẫn liếc thấy hai người, vội vàng đi lên chào đón, ý cười trên khoé miệng còn chưa có kéo ra, bỗng nhiên liền nhíu mày nói: "Lang hậu bị thương?"
Không có khả năng a, có Lạc Già đại nhân ở bên người, lang hậu đại nhân thế nào lại bị thương?
Sắc mặt Mộc Lan Nguyệt hơi hơi trừu động, cô thiếu chút nữa quên mất, những người này có khứu giác cực kỳ nhanh nhạy.
Sắc mặt cô cứng đờ, thấy vậy Lạc Già liền trao cho Vũ Thuẫn một cái nhìn cảnh cáo.
Chỉ là liếc mắt một cái, Vũ Thuẫn vội câm miệng, không hề tiếp tục đề tài này, khẩn trương nói: "Lang hậu đại nhân, cái kia, người hiện tại đã tỉnh, nên thế nào làm?"
Không có nói đề tài này hiển nhiên làm Mộc Lan Nguyệt thả lỏng hơn, cô chậm rãi đi đến hai người bị thương trước mặt.
Hai người nằm ỏ trên da thú, bên người có không ít người thủ, nhìn thấy Mộc Lan Nguyệt đi tới, thối lui sang hai bên, nhường ra một đường đi.
Mộc Lan Nguyệt tới bên hai người, cẩn thận nhìn nhìn miệng vết thương, cũng không có sinh mủ, trừ bỏ miệng vết thương có chút làm cho người ta sợ hãi, trên cơ bản không có việc gì.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chỉ có hai người này bình an, cô ở nơi này mới có thể dễ nói chuyện, ngẩng đầu, cô nhìn về phía Lạc Già: "Đã không có việc gì, tốt nhất là trong mấy tháng này không cần lại đi săn thú, chờ miệng vết thương tốt một chút mới được đi."
Lạc Già hơi hơi gật đầu, kỳ thật sống lại đã là kỳ tích rồi. Từ trước đến nay chưa từng có tộc nhân nào chịu thương tổn như vậy còn có thể hảo hảo tồn tại, không thể săn thú là chuyện nhỏ, tánh mạng của tộc nhân quan trọng hơn nhiều.
Lời cô vừa dứt, những người vẫn luôn an tĩnh ở một bên đột nhiên hoan hô lên.
Dọa Mộc Lan Nguyệt nhảy dựng, vội vàng ngăn cản nói: "Đừng ồn, bọn họ cần tĩnh dưỡng."
Mới vừa khâu lại nếu không cẩn thận làm hư, nếu muốn khâu lại cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thái độ của cô đột nhiên biến đổi, thành công làm mọi người im lặng, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng sơn điểu đề kêu.
Xung quanh nhất thời lâm vào cảnh xấu hổ, Lạc Già bỗng nhiên từ từ mở miệng hỏi: "Bọn họ có thể ở lại sơn động sao?" Hắn nhớ rõ Mộc Lan Nguyệt nói qua chuyện không nên ở sơn động.
Mắt Mộc Lan Nguyệt sáng ngời, quay đầu nhìn về phía núi rừng rậm rạp, kích động nói: "ở nhà gỗ. Hiện tại liền làm một cái."
Nhìn đôi mắt đen tỏa sáng, Lạc Già theo tầm mắt cô nhìn lại, trừ bỏ một mảnh cây cối rậm rạp cái gì cũng chưa nhìn đến.
"Lạc Già, anh giúp tôi chém mấy cái cây lớn nhỏ đi." Đánh giá xong, Mộc Lan Nguyệt nhìn nhìn đất trống kế bên, hướng về phía Lạc Già nói.
Lạc Già không lên tiếng đi về phía khi rừng, phía sau có mấy nam nhân lang tộc tự phát đi theo phía sau hắn, chỉ trong chốc lát, chỉ nghe thấy phương xa vang lên tiếng kêu sợ hãi, còn có thanh âm thùng thùng, liền nhìn thấy Lạc Già một người khiêng một vài đầu gỗ trở lại.
Nhìn bọn họ khiêng gỗ đi đến một cách nhẹ nhàng tựa như những thứ đó không phải là gỗ mà chỉ là vài món đồ chơi nho nhỏ.
Mộc Lan Nguyệt cũng không quan tâm lắm, cô đã sớm biết người viễn cổ có sức chiến đấu kinh người rồi, liền trực tiếp mở miệng chỉ huy: "Đem phía dưới tước thành mũi nhọn."
Cô chạy đến bên người Lạc Già, nhìn hắn tùy ý cầm lấy một cái rìu đá, dựa theo lời cô mà hành động.
Chỉ cần hai ba cái, một đầu nhọn sắc bén liền xuất hiện.
Trên cây còn có chút nhựa cây, Mộc Lan Nguyệt vừa mới chuẩn bị há mồm, Lạc Già tuỳ tâm sở động, nhìn thấy cô không hài lòng, đem cành cây khô toàn bộ bẻ gãy, ném sang một bên.
"Đem nơi này đào lên, mỗi nơi cắm vào một cây." Không ăn qua thịt heo còn gặp qua heo chạy, nếu đơn giản dùng đầu gỗ, cô vẫn có thể làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.